Trong phòng hợp của một căn biệt thự sa hoa, Người Ấy ngồi ngay vị trí gia chủ, nhẹ liếc nhìn một lượt những người xung quanh, khiến bọ họ đổ mồ hôi hột, sợ hãi.
Những người này thân mặc quần áo quân chủng, khí thế hiên ngang, không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ một thiếu niên gầy gò, mặt mài tái nhợt đang ngồi trước mặt. Không chỉ có những người mặc áo quấn chủng, ngoài ra, còn có một số người thân mặc quần áo đắt tiền, sang trọng, nhìn qua đều biết là người thuộc tầng lớp cực cao trong giới thượng lưu.
Khi bọn họ chạm vào ánh mắt của Người Ấy, cơ thể đều run lên một cách phản xạ vô điều kiện.
Người Ấy tay cầm một viên cầu màu tím, mỉm cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà xoa nắn lấy vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp, tựa như tại xoa xoa một nữ nhân mẫn cảm bộ vị. Ánh sáng nhu hòa phát ra hồi lâu, tựa hồ đạt tới cao trào, rốt cục ánh sáng bạo phát, khiến mọi người phải nhắm mắt lại.
Đến khi mọi người nhìn lại, trên tay Người Ấy xuất hiện bóng mờ có hai chữ Lang - Cừu đang bay lơ lững. Mọi người hít sâu một hơi, đem thị giác nhìn hai chữ trước mắt cố gắng xem xét, mong tìm được huyền cơ nào đó.
Mọi người nghi hoặc nhìn vào hai chữ này, Lang - Cừu có quá nhiều ý nghĩa, Lang Thang - Cừu Hận, hoặc Lang có thể là sói, Cừu có thể là con cừu, ý nghĩa thật sự nhiều lắm, khiến bọn hắn phải chau mày. Bọn họ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng mang theo một loại hoài nghi, một loại suy đoán, kèm theo một chút do dự, nhẹ nhàng đứng dậy, cuối đầu nhìn Người Ấy đợi lời phán của hắn.
- Thú vị!
Người Ấy nhìn nhìn hai chữ Lang - Cừu nhếch miệng lên nói.
"Phốc phốc phốc!"
Đúng lúc này, chỗ cao cái kia cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm.
Cửa chính mở toang, Huyết Thủ tay đầy máu, đang xách đầu một người mặt áo quân nhân, tuy nhiên, người quân nhân này đã không con sinh khí, ngay vị trí trái tim đã có một lổ trống.
- Chuột nhắt lại đến. Huyết Thủ lạnh nhạt nói.
Những người trong phòng, quay người nhìn lại, tuy nhiên, lại không có vẽ mặt hoảng sợ hay lo lắng, bọn họ không quan tâm quá nhiều, tiếp tục nhìn về phía Người Ấy.
Không có ai biết, thời gian họ bỏ ra bao lâu, trước sau có bao nhiêu người hy sinh, bao nhiêu cái chu đáo chặt chẽ kế hoạch, bao nhiêu lần cẩn thận từng li từng tí nếm thử, mới cứu thoát Người Ấy ra!
- Đi đi! Tìm một người có liên quan đến Lang và Cừu mang về đây.
Người Ấy nhẹ nhàn nói ra, thanh âm rất nhỏ, tuy nhiên lại vang vọng cả phòng, trực tiếp truyền vào tai mọi người. Bọn họ không nói gì, cuối đầu chào, từ tốn rời ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Người Ấy ngồi đó.
Giờ phút này, trên thế giới này có hơn mười tỷ cái câu chuyện đang tại phát sinh, hành động của Người Ấy tuy chỉ là một trong số đó.
Nhưng hắn có thể lại có thể thay đổi ý nghĩa của cả thế giới. Bởi vì, hắn có thể câu thông thế giới kia. Mọi người đều tôn hắn là thần, và đặt một cái tên bất khả xâm phạm, Người Ấy hai từ viết hoa.
….…………..
6:25 pm, Minh Tú tiềm hành vào các bụi cỏ, tới gần hàng rào gần đó, Minh Tú nhún chân nhẹ nhàn nhảy qua. Khu dân cư Nine South khá rộng, lực lượng bọn chúng không nhiều, không thế nào phân tán lực lượng canh gác tất cả khu dân cư, Minh Tú khá thoải mái, khi dựa vào bóng tối để tìm người. Bên cạnh đó, dị biến chỉ mới trải qua hai ngày, việc điều hành, phân bố, xây dựng công sự, ngưng tụ lực lượng, thời gian còn quá ngắn có thể hoàn thành mọi thứ.
Dựa vào bóng tối, Minh Tú liên tục di chuyển qua các ngôi nhà, cố gắng tìm tung tích bọn Khả Vân. Minh Tú đang cố gắng hết sức có thể, tận lực không đυ.ng chạm bọn côn đồ này. Hắn chỉ hi vọng không xảy ra chiến đấu nhưng vẫn cứu được mọi người, đó là điều tốt nhất hắn mong đợi.
Hiện tại, hắn chỉ có một mình, Khả Vân đang trọng thương, ba cô gái khác cũng không có sức chiến đấu, di chuyển thoát ra khỏi đây đã là một điều nan giải, huống chi là vừa chiến đấu vừa rút lui. Còn vì sao hắn biết Khả Vân bị trọng thương, đó là suy đoán của hắn, vì chỉ khi cô ấy, thật sự không còn khả năng hành động bọn chúng mới có thể bắt được cô ấy. Nếu bình thường, người cùng cấp muốn đυ.ng vào một sợi tóc của cô là điều không thể.
Lúc chiều, đã tiêu diệt hơn mười tên của căn cứ này, trong đó có lão đại và một tên chủ lực. Theo hắn suy đoán, hiện bọn chúng nhân sự không còn bao nhiêu, hiện tại bây giờ , là thời điểm bọn chúng yếu nhược nhất. Chỉ cần hắn tiềm hành, gϊếŧ chết từng người một, có thể giải quyết xong tất cả mọi thứ, vừa cứu người, vừa chiếm lấy khu dân cư này.
Tuy nhiên, hắn là người mang tính cách an toàn, luôn hạn chế đều bất ngờ xảy ra, hạ nguy cơ ở mức thấp nhất. Đều hắn đặt lên hàng đầu là sự an toàn của bọn Khả Vân, không phải là gϊếŧ người, cướp căn cứ.
- Kỳ quái, đi nãy giờ vẫn không thấy bóng người nào, cũng không thấy bất cứ ánh đèn nào. Đây là chuyện gì xảy ra, không lẽ bọn chúng biết có người tới đánh úp, nên đã rút lui.
Đi được một đoạn, Minh Tú nghi hoặc nhìn xung quanh, cố gắng lắng nghe tiếng động, nhưng vẫn không có gì, giống như mọi thứ đã bốc hơi đi vậy.
- Anh không cần tìm nữa!
Chợt một âm thanh sau lưng Minh Tú phát ra, không suy nghĩ quá nhiều, nhanh như chớp, hắn xoay người qua, một kiếm chém xuống.
- Nếu tôi muốn gϊếŧ anh, tôi đã làm từ lúc nãy rồi.
Một bóng bóng người thanh niên từ từ hiện ra, hắn lau đi vết máu trên mặt, cười cười nhìn Minh Tú nói.
- Mày là ai! Nếu muốn gϊếŧ tao, chưa chắc mày đã làm được, chỉ dựa vào dị năng tàng hình của mày. Minh Tú cảnh giác nhìn người thanh niên này nói.
- Tên này có thể có dị năng tàng hình, hoặc trang bị tàng hình nào đó. Minh Tú thầm nghĩ, vừa đánh giá xung quanh, hắn sợ sẽ bị mai phục.
- Hả, sao anh biết? thôi được rồi. Tôi là cố vấn tham mưu của căn cứ này. Có phải lúc chiều anh là người gϊếŧ bọn lão đại? Người thanh niên khá bất ngờ, khi bị Minh Tú nói trúng dị năng của mình, hắn đang định nói thêm, thì chợt thấy Minh Tú thủ thế chuẩn bị tấn công, hắn liền thở dài nói.
- Đúng thì sao, không đúng thì thế nào. Minh Tú không đồng ý cũng không phủ nhận, hắn nói.
- Tôi tên Công Tài, anh tên gì? Có phải anh quay lại đây, định cứu bốn cô gái hôm nay chúng tôi bắt được. Công Tài cố gắng mỉm cười nói.
- Anh hỏi quá nhiều thì phải, có rắm thì thả, không thì đừng trách tôi. Minh Tú mất kiên nhẫn nói, hắn sợ nếu hắn để lộ mục đích hôm nay của mình, bọn Khả Vân sẽ bị bắt làm con tin, tình thế sẽ càng hỏng bét.
- Anh không thừa nhận cũng không sao, hiện giờ bọn họ rất an toàn. Cảm ơn anh đã gϊếŧ những tên cặn bã đó, tôi không thích cách hành xử của bọn hắn.
- A! Cứu mạng!
Công Tài vừa nói xong, chợt tiếng thét kêu cứu của nữ nhân vang lên khắp căn cứ, ánh sáng chợt sáng lên từ một ngôi nhà cách đây không xa.
- Hỏng bét, tiếng thét phát ra từ chổ các cô gái.
Công Tài tái mặt vội vàng lao tới. Hắn vừa sợ hãi, vừa buồn bực muốn chết. Nếu mấy cô gái đó có chuyện gì, thì hắn cũng sẽ không thể nào sống yên thân với tên sát nhân này.