- Kế Ân, em học kỹ năng này đi. Minh Tú ném quyển sách kỹ năng nhặt được trong lúc phá vòng vây, ngoài ra còn một số vật phẩm linh tinh khác như: Kiếm dài x1, Táo sinh mệnh x1, Táo sức sống x2, Huyết thủy cấp thấp (nhỏ) x2, Vòng tay ánh trăng (F cấp) x1, Hộp xanh x1.
- Cường lực xung kích (E cấp) : Sức mạnh tăng 30% tốc độ tăng 30% khi vận dụng kỹ năng, lao nhanh về phía đối phương, không gì ngăn cản được.
Sức mạnh: +10
Tốc độ: +5
Tăng 10% điểm sức mạnh.
- Vòng tay ánh trăng (E cấp): vật phẩm tinh luyện từ đá mặt trăng, sản phẩm của công ty SAO.
Sức mạnh: +5
Tinh thần: +5
Kỹ năng 1: Soi sáng: tạo ra ánh sáng dịu nhẹ xóa tan tàn hình, ẩn nấp dưới E cấp.
Kỹ năng 2: Thu hút: hấp dẫn sinh vật âm hệ trong vòng 1Km.
- Khả Nhi em đeo chiếc vòng này vào đi. Minh Tú đi lại đưa chiếc vòng cho Khả Nhi, cười nói.
Phía xa, bọn người Mặc Tài đưa ánh mắt đầy hâm mộ nhìn qua, hiện tại kim cương cũng không quý bằng những thứ này, họ đưa ánh mắt mong chờ về phía Minh Tú.
- Nếu mọi người đã muốn gia nhập nhóm, tất cả vật phẩm khi tiêu diệt quái phải đưa tôi phân phối, nếu tàn tư, lấy làm của riêng, nếu bị tôi phát hiện, sẽ bị tịch thu và đá ra khỏi đội. Hiện mọi người, ai thấy không công bằng có thể rời nhóm. Minh Tú nghiêm túc nhìn mọi người một lượt nói.
- Như vậy, có hơi quá đáng không anh? Kim Linh hơi khó chịu, ngước lên hỏi.
- Quá đáng, thế giới hiện tại, không có gì là quá đáng, nếu mọi người cố gắng, phần thưởng sẽ không thiếu phần của các cô, chúng tôi cần một nhóm hoàn chỉnh, thống nhất, chứ không phải nhóm chỉ biết bo bo lo cho bản thân mình. Minh Tú cười nhẹ nói.
- Tôi sẽ không nói nhiều, tôi cần người có ích, không cần người vô dụng, nếu cô không đồng ý, cô có thể rời đi.
- Anh!!!
Kim Linh tức giận, nhưng cô không dám phản bác, cố biết những đều Minh Tú nói là đúng, nhưng đây không phải cách nói chuyện của một người đàn ông đối với con gái, không một chút thân sĩ, quá độc tài, quá gia trưởng.
Bọn Mặc Tài cũng trầm mặc, bọn Mộng Kiều cũng không nói gì thêm, chỉ biết im lặng, xem như ngầm đồng ý với điều kiện Minh Tú đưa ra.
Bọn Thanh Hải thì ngay từ lúc đầu, tuy không nói tất cả vật phầm cho Minh Tú quản lý, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ngầm và đưa vật phẩm cho Minh Tú, nên hiện giờ hắn nói thẳng ra, bọn họ cũng không có ý kiến quá nhiều.
- Mặc Tài em đưa gậy tân thủ cho Mộng Kiều, tấm khiên cho Minh Ngọc, em cầm thanh kiếm này mà sử dụng, Ngọc Trung đưa gậy tân thủ cho Ngọc Trinh, cậu nhận lấy thanh kiếm này. Minh Tú không nói nhiều tiếp tục phân phát lại vật phẩm.
- Mộng Kiều, Ngọc Trinh tôi thấy hai cô có tâm tính tốt nhất trong bốn người các cô, có can đảm dùng gậy đập đầu bọn xác sống để mạnh hơn không? Khi nào các cô mạnh hơn tôi, có thể không cần nghe lời của tôi. Minh Tú tiếp tục nhìn về phía hai cô nói.
Mộng Kiều, Ngọc Trinh phấn khởi không nói hai lời vội tiến tới nhận gậy tân thủ. Trong lúc trốn chạy, các cô gái không biết công dụng của gậy tân thủ, bọn cô đã vứt chúng đi, nhưng nếu các cô biết, các cô cũng không dám cận thân chiến đấu với bọn xác sống. Hiện giờ họ không có vũ khí để cày cấp, đây là cơ hội thứ hai mà ông trời ban cho cô, cô cần tận dụng lấy. Còn việc có thể gϊếŧ đám xác sống hay không, hai cô đều tính sau, trước mắt cần có đồ phòng thân trước đã.
- Gậy tân thủ này đã bị hư hại nghiêm trọng, Khả Vân, Khả Nhi hai người còn giữ gậy tân thủ nào không? Minh Tú lấy cây gậy tân thủ đã bị hư hại 80% của mình từ vòng phục sinh ra, sau đó. xoay qua hỏi Khả Vân.
- Của tôi và của Khả Nhi đã bị tôi dùng hư vứt bỏ rồi. Khả Vân lạnh nhạt nói.
- Hai cô, suy nghĩ đi, ai muốn. Minh Tú nhìn về phía Kim Linh và Kim Phụng nói.
- Tôi!
Hai cô vội đi lên tranh nhau nói, hai cô đều biết, hiện tại cần thể hiện khả năng và mị lực của bản thân mình, nếu không chỉ có nước chết.
- Trước tiên cứ để Kim Phụng lấy trước đi, theo tình hình tôi sẽ phân phối lại. Không quá nhiều suy nghĩ Minh Tú đưa ra quyết định.
- Cảm ơn anh! Anh Tú! Kim Phụng vui vẻ, liếc nhìn Kim Linh một chút, tỏ ra người thắng cuộc, vội chạy lên nhận gậy tân thủ.
Kim Linh mặt tái nhợt, cô hối hận, chửi mình thật ngu ngốc, vì sao phải tức giận, làm con chim đầu đàn, tỏ thái độ với Minh Tú kia chứ. Cô sợ, một chút nữa đột phá vòng vây, đồng đội sẽ không ai cứu cô, người mạnh nhất là Minh Tú, cũng sẽ không chiếu cố cô.
Tựa như nhìn ra tâm tư của Kim Linh, Minh Tú nhẹ nhàn nói:
- Tôi không phải người dễ mang thù, nếu là đồng đội tôi sẽ tận lực bảo hộ mọi người.
- Ừ, tôi xin lỗi! Kim Linh ánh mắt như muốn khóc, rụt rè khẽ nói.
- Còn 30 phút nữa, chúng ta sẽ bắt đầu hành động, mọi người thư giản đầu óc đi. Minh Tú không muốn đề cập đến vấn đề này quá nhiều, hắn nhìn vào đồng hồ và nói.
….…………..
Ba mươi phút sau.
- Mọi người chuẩn bị xuất phát, Kế Ân, Thanh Hải, hai người bọc hậu. Tôi và Khả Vân đi tiên phong, những người còn lại chú ý bước chân, không được hoảng loạn, không được gây ra tiếng động lớn, cố gắng giữ bình tỉnh, chú ý xung quanh.
Minh Tú nói xong, khẽ nhẹ mở cửa sau, một kiếm chém bay đầu một con xác sống trước cửa, nghe tiếng động bọn xác sống vội tụ tập đến. Khả Vân nhẹ nhún chân, lao tới, liên tục chém gϊếŧ bọn xác sống. Minh Ngọc cầm thuẩn đi theo sau, Mặc Tài, Ngọc Trung nối bước giữ đội hình, nhịp nhàn tiếng lên chém gϊếŧ. Bốn cô gái, mặt tái nhợt run rẫy đi theo, hiện các cô vẫn chưa có dũng khí đập bọn xác sống, dù các cô biết gϊếŧ bọn chúng sẽ mạnh lên và hiện tại bọn chúng hành động rất chậm chạp, dễ dàng gϊếŧ chúng, nhưng các cô vẫn sợ.
- Các cô nếu không gϊếŧ được bọn xác sống, thì bình tỉnh theo sau bọn tôi, không được chạy loạn. Minh Tú nhìn thấy bốn gái mặt không còn chút máu, sợ hãi cầm gậy tân thủ, hắn chán nãn lắc đầu, hắn liếc nhìn về phía Khả Vân đang tả hữu xung đột trong đám xác sống, như chiến thần hạ phàm, nhìn lại bốn cô gái, nom nớp lo sợ, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mặt bọn xác sống đều không dám, thì nói đến chi là gϊếŧ bọn chúng.
Cũng là con gái, nhưng tâm tính giữa bọn họ thật khác xa một trời một vực. Đây là suy nghĩ của hắn trong lúc này.
Khi vượt qua khu chung cư mini, phía xa, nhìn thấy bọn người Minh Tú xuất hiện, đám xác sống xung quanh cũng lập tức đi qua, lao thẳng tới.
- Mọi người tăng tốc lao về phía trước, Khả Vân cùng tôi bọc hậu.
Nhìn bọn xác sống tụ tập lại ngày càng đông như một đội quân, nhìn cực kỳ dọa người, Minh Tú nhanh chóng quyết định dậm chân, bật kỹ năng gia tốc, lao về phía trước, liên tục chém bay đầu bọn xác sống.
Hắn căn bản không dám để mọi người dừng lại ở nơi này thêm một chút nào nữa, hắn không ngừng lao nhanh về phía trước, nhanh chóng chém gϊếŧ xác sống ngăn cản bọn xác sống tiến tới. Tinh linh của hắn liên tục bay loạn xạ không ngừng nghỉ, nhặt tinh tệ của bọn xác sống rơi ra. Một băng tường chợt xuất hiện, ngăn cản bước tiến bọn xác sống, Minh Tú tranh thủ thời gian vội lùi lại, liên tục thở dốc, điều chỉnh hơi thở lại.
Ảnh Lang từ trong bóng của hắn, lao ra, cắn đứt cổ một con xác sống đang vượt qua tường băng, tiếp đó, Ảnh Lang lại ẩn vào cái bóng của tường băng biến mất.
- Tít… Chút mừng ký chủ, sủng thú: Ảnh Lang tăng lên Lv.2. Âm thanh hệ thống vang lên.
- Cuối cùng cũng lên cấp. Minh Tú nhẹ nhàn thở dài.
Hôm nay, hắn đã tiêu hao 10 điểm tinh thần lực, triệu hoán Ảnh Lang, nhưng từ lúc chiến đấu ở nhà hàng Trung Hoa, cho đến đột phá vòng vây ở Khu B, Ảnh Lang liên tục chém gϊếŧ hơn mười con xác sống vẫn không có dấu hiệu lên cấp. Trong khi hắn chỉ cần gϊếŧ hai ba con xác đã lên Lv.2, hắn cứ tưởng sủng thú cần dùng vật khác để thăng cấp, không ngờ vẫn là gϊếŧ quái thăng cấp.
Thú Cưng: Ảnh Lang (Lv.2)
Chủng tộc: Thú Lang Tộc
Huyết mạch: Ảnh Lang
Kỹ năng: Ẩn bóng ( E cấp ), Vết Cắn ( Cấp E ), Ảnh Trảo ( F cấp).
Sức mạnh: 15
Thể lực: 14/15
Nhanh nhẹn: 20
Tinh thần: 14/15
Sinh mệnh: 15/15
Năng lượng: Yêu Lực: 90/100
- Ồ, tất cả thuộc tính đều cộng 5 điểm, đủ trâu bò, như vậy thăng cấp chậm cũng không oan nha. Nhìn vào bảng thuộc tính của Ảnh Lang, Minh Tú vui mừng, tuy thăng cấp chậm, nhưng bù lại, điểm thuộc tính Ảnh Lang lại cộng khá nhiều. Hắn lên cấp chỉ cộng được một điểm thuộc tính, nhưng Ảnh Lang lại cộng được năm điểm, đây cũng là có được có mất.