Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thành Ca, Nói Không Với Yêu Đương Cơ Mà

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện Tuân Lạc Bạch yêu thích Thành Độ, không một ai biết ngoại trừ chính hắn.

Thời cấp ba, nếu nói về vẻ ngoài thì Tuân Lạc Bạch chính là loại mỹ nam yên tĩnh, mà loại hình này khi đó càng được mọi người yêu thích. Tuy rằng Thành Độ cũng rất tuấn tú, nhưng tính tình bướng bỉnh, phách lối, thành tích học tập lại kém, khóe môi thường xuyên dán thêm một miếng băng cá nhân, vừa nhìn có thể đoán là dân chơi bóng hoặc là dân chuyên đánh nhau.

Năm lớp 10 hai người ngồi cách nhau khá xa, nước sông không phạm nước giếng, Tuân Lạc Bạch cũng thường xuyên cùng các bạn nam trong lớp chơi bóng, nhưng hắn chưa bao giờ tham gia đánh nhau, đối với Thành Độ cũng không nói chuyện quá mười câu.

Nhưng đến năm lớp 11, giáo viên chủ nhiệm lại cho bốc thăm chỗ ngồi, Tuân Lạc Bạch mở tờ giấy, đưa mắt nhìn chỗ gần cửa sổ hàng thứ sáu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy Thành Độ ngồi hàng thứ năm. Dường như Thành Độ có chút kinh ngạc, về sau Tuân Lạc Bạch mới biết trong lòng Thành Độ khi đó đã nghĩ —— Mình thật là xui xẻo, lại ngồi chung với học sinh giỏi.

“Học sinh giỏi” trong miệng học sinh dở nghe ra cũng chẳng phải từ gì tốt đẹp.

Tuân Lạc Bạch để cặp sách xuống, theo đúng lễ tiết chào hỏi Thành Độ, nhưng Thành Độ khi ấy rất xấc láo chỉ “Ừ” một tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi.

Sau lần đó, hai người ngoại trừ truyền sách vở cùng bài thi thì không ai nói tiếng nào. Thành Độ đối với học tập không có nhiều hứng thú, nếu không phải nằm sấp ngủ thì cũng vùi đầu chơi điện thoại. Khi ấy điện thoại di động không có nhiều ứng dụng trò chơi như bây giờ, có thể chơi rắn săn mồi

[*]

cùng xếp gạch đã là tốt lắm rồi. Thành Độ chơi lâu cũng thấy chán, lười biếng duỗi người tựa lưng ra sau ghế, dùng sức ngửa đầu cong vai về phía sau.

[*] game con rắn ăn cục đen đen hồi còn điện thoại nokia đấy các chế.

..... Bộ dạng giống như đang lên cơn tăng động.

Trường cấp ba khi đó có rất nhiều học sinh, khu học mới vẫn chưa xây xong, mà các phòng học khu cũ thì rất hẹp, Thành Độ tựa lưng vào ghế vô tình đυ.ng trúng bàn học Tuân Lạc Bạch, khiến tập nháp của Tuân Lạc Bạch bị ngòi bút đâm thủng.

Tuân Lạc Bạch ngẩng đầu lên, nhìn cái ót của thiếu niên tăng động ngồi trước.

Bởi vì khoảng cách chỗ ngồi quá hẹp, Thành Độ lại liều mạng duỗi người ra sau, kết quả là đầu cùng cánh tay đều nằm trên bàn học của đối phương. Mà Tuân Lạc Bạch lại có thói quen khi làm bài phải nghiêng người về trước, thế là khoảng cách giữa hai người lúc này gần đến mức kỳ dị.

Vừa khai giảng không lâu, khí nóng mùa hè vẫn chưa tan, Thành Độ lại rất thường xuyên chăm chút vẻ ngoài, mỗi sáng thức dậy đều phải tắm qua một lần, nên tóc anh lúc này vẫn còn vương mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm.

Tuân Lạc Bạch không tự chủ ngửi một cái rồi lặng lẽ lùi lại, tiếp tục làm bài.

Thành Độ dãn cơ xong, thu người tiếp tục chơi rắn săn mồi, trước lúc tan học lại đυ.ng trúng bàn Tuân Lạc Bạch. Khí lực lúc này mạnh hơn lần trước, Tuân Lạc Bạch không kịp phòng bị, sách giáo khoa bị rách một đường lớn.

“......” Tuân thiếu gia dù có giáo dục tốt cũng không tránh khỏi trong lòng âm thầm mắng “Mẹ nó.”

Có lẽ do âm thanh đυ.ng quá lớn, Thành Độ rốt cục cũng ý thức được bản thân đã quấy rầy đến bàn của “Học sinh giỏi”, quay đầu nhìn một chút, vốn muốn nói một câu “Xin lỗi” cho xong việc, lại nhìn thoáng qua quyển sách bị rách một đường lớn của Tuân Lạc Bạch.

“Ồ.... ” Thành Độ nhăn mày, “Đây là do tôi đυ.ng hả?”

Tuân Lạc Bạch: “Ừm.”

“Vậy... xin lỗi nha người anh em.” Thành Độ vuốt lại mái tóc vương mùi hoa của mình, tay phải khoát lên ghế dựa, bộ dạng một chút thành ý xin lỗi cũng không có.

“Không sao.” Tuân Lạc Bạch lười đôi co, đang muốn lật trang sách rách kia qua thì đột nhiên sách bị đối phương cướp mất.

Thành Độ giương khóe môi, cười rộ lên có phần tự đắc, vừa vặn vị trí của bọn họ lại ngay cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào dừng trên khóe miệng tươi cười của Thành Độ, khiến nụ cười kia càng thêm rựa rỡ.

Thành Độ “Bộp” một tiếng, thả sách giáo khoa xuống bàn mình rồi khom lưng lục lọi trong hộc bàn, tự lẩm bẩm: “Băng dán của mình đâu rồi ta?”

Sau một phút, Tuân Lạc Bạch tròn mắt nhìn Thành Độ dán lên chỗ bị rách một đường băng dán hình thỏ con nhỏ nhắn.

Thành Độ giải thích với hắn, nói đó là băng dán do mình chôm của em họ, nhìn rất dễ thương.

Tuân Lạc Bạch nhìn chằm chằm cuộn băng dán kia một lúc lâu, vẫn không thể nào hiểu được một thằng con trai cao mét tám, ba ngày hai lần bị giáo viên nhắc nhở lại có thể nói băng dán đó là “Dễ thương.”

Về sau, tần suất Thành Độ nói chuyện với hắn tăng dần lên nhưng vẫn không tính là bạn bè, mãi cho đến sau ngày quốc khánh, Thành Độ khí phách vứt cặp sách xuống bàn, sau lại dang chân ngồi lên ghế, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Tuân Lạc Bạch, tôi quên mang bài tập theo rồi....”

Tuân Lạc Bạch nghĩ: Đây là cái lý do dốt nát gì?

“Nhìn xem chúng ta ngồi gần đã sắp được một tháng, cậu cho tôi mượn tập chép một chút được không?”

Nghe Thành Độ nói, nhất thời Tuân Lạc Bạch nghĩ đến từ: Mong chờ.

Thành Độ khi đó đúng thật là dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn. Nét hung hăng thường ngày dường như đã bị giấu đi, từ “Được không” anh nói lúc đó lại có cảm giác đặc biệt ngoan ngoãn.

Đầu quả tim Tuân Lạc Bạch phảng phất loại cảm giác bị người khác nhéo một cái, mấy giây sau mới mở cặp lấy bài tập, bình tĩnh nói: “Đây.”

Bộ dạng tha thiết của Thành Độ nhất thời biến mất, nhanh chóng quay lại vẻ hung hăng trước kia, miệng huýt sao cầm lấy bài tập của đối phương, “Cảm ơn nhá.”

Sau mười phút, bạn học Thành Độ liền quay đầu lại, lúng túng hỏi: “Rốt cuộc là làm bài tập nào vậy? Tôi, tôi không nhớ rõ....”

Tuân Lạc Bạch: “........”

Đối với học sinh kém mà nói, được bạn cho mượn bài tập chép đáp án thì đối phương chính là bạn bè. Thỉnh thoảng Thành Độ sẽ mua nước cho Tuân Lạc Bạch, tan học cũng thường lôi kéo đối phương đi ăn. Tình cờ Tuân Lạc Bạch thất thần trong giờ học, hắn nhìn chằm chằm vào ót của Thành Độ hơn mười phút. Thành Độ chơi rắn săn mồi không tốt, Tuân Lạc Bạch sẽ chơi giúp anh. Bọn họ một người thì trốn thầy giáo chơi rắn săn mồi, một người thì trốn thầy giáo chép đáp án bài tập. Lâu dần, quan hệ ngày càng thân thiết.

Tuân Lạc Bạch nghĩ không ra Thành Độ trong lòng mình là gì, nhưng hắn biết Thành Độ rất đặc biệt. Đặc biệt chỗ nào hắn cũng không biết, có lẽ là cái ót nhìn rất đẹp, có lẽ là khi cười rộ lên trông rất đáng yêu, cũng có lẽ là do tính cách ngu ngốc vô thức khiến hắn vui vẻ....

Hắn đối với Thành Độ cũng có chút nuông chiều, điều này hắn rất rõ ràng vào năm học 12.

Khi đó Thành Độ với hắn đã rất thân, sau khi bị đổi chỗ Thành Độ vẫn thường xuyên chạy đến bàn hắn làm càn, gọi hắn là “Tuân mỹ nhân”. Hắn cũng không tức giận còn phối hợp với Thành Độ ồn ào một phen. Một đám nam sinh tụ tập đùa giỡn, Thành Độ hất mặt đắc ý cười to.

Mỗi khi nhìn thấy Thành Độ cười rộ lên, Tuân Lạc Bạch lại cảm thấy lòng mình có chút khác thường.

Dần dần hắn cũng hiểu, bản thân đã yêu thích Thành Độ.

Nhưng cũng rõ ràng một chuyện, Thành Độ đối với mình chỉ là loại tình cảm anh em thân thiết.

Tuân Lạc Bạch chưa từng nghĩ tới việc thổ lộ. Hắn không phải dạng người hay kích động, loại tính cách này trái ngược hoàn toàn với số tuổi của hắn.

Đơn phương thầm mến một người cùng giới, nếu nói rõ về sau rất khó làm bạn.

Huống chi việc thổ lộ cũng không có ý nghĩa quá lớn, hắn muốn du học thì sẽ nhanh chóng xuất ngoại, Thành Độ từ lâu đã muốn nhập ngũ, tương lai của bọn họ không cách nào giao nhau.

Không bằng dừng lại ở đây, để phần tình cảm này lưu lại dưới ngôi trường.

Chỉ là sau ngày thi đại học lại phát sinh một chuyện khiến hắn có chút dao động.

Thành Độ uống say, người mềm nhũn ôm lấy hắn. Hắn biết Thành Độ đã cứng nên lập tức đỡ Thành Độ đi mướn phòng, thậm chí bởi vì trong người có hơi men hắn lại nảy sinh ra ý nghĩ muốn làm Thành Độ.

Nhưng lý trí đã ngăn hắn lại.

Cuối cùng, hắn chỉ ôm Thành Độ vào lòng, lấy tay giúp Thành Độ bắn ra.

Trước khi trời sáng, hắn hôn lên trán Thành Độ, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt.”

Không phải mỗi một hạt giống, đều sẽ tán cành nảy mầm.

Không phải mỗi một yêu thích, đều sẽ trăng tròn hoa thắm.

18 tuổi, Tuân Lạc Bạch đã nghĩ, chỉ cần như vậy là đủ.



Cảm giác thầm mến ai trong đời không phải trải qua một lần nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »