Chương 63: Mưa qua tình đến [2]

Hôm nay tứ gia trực ở ngoại vụ tỉnh, tầm mắt nhìn chằm chằm tấu trên tay, trong lòng lại từng trận bất an, không khỏi lúc nào cũng nhíu mày, quan viên ngoại vụ tỉnh từng trận từng trận phát lạnh trong lòng, tứ a ca nhíu mày là bất mãn sao? Chính là tấu chương tháng này nha, chính hắn tự mình kiểm định, con số và những thứ như thế cũng không có vấn đề gì nha! Nhìn tứ a ca diện vô biểu tình nhíu mày, quan viên ngoại vụ tỉnh liền run như cầy sấy, vụиɠ ŧяộʍ liếc liếc mắt một cái, tuy nói vị tứ a ca này chỉ có mười ba tuổi, chính là khí thế kia, thủ đoạn làm việc kia lại thật thật sự làm cho quan viên hộ bộ cùng ngoại vụ tỉnh tin phục không thôi.

Buông tấu, tứ gia ngẩng đầu, nhìn quan viên nơm nớp lo sợ, thản nhiên mở miệng “Làm việc tốt lắm.”

Bốn chữ giản bình lại làm cho trong lòng quan viên này ngoại vụ tỉnh kích động, thật tốt quá! Rốt cục vượt qua

!

Lập tức, tứ gia đứng dậy “Hôm nay chỉ đến đây thôi.” Dứt lời, liền cũng không quay đầu lại ly khai.

Thật làm cho quan viên ngoại vụ tỉnh ngoài ý muốn, vội vàng vươn đầu dùng sức xem xét trời bên ngoài, hôm nay thái dương đi ra từ phía tây sao? Sao tứ a ca sớm như vậy liền lui?!

Tứ gia càng đi nện bước càng nhanh, trong lòng bất an làm cho hắn bực bội không thôi, nhớ tới đời trước, ngày đó tiểu bát ra đi, cũng là như vậy, từng trận bất an.

Chính là, tứ gia mới vừa chạy về cửa cung, chỉ thấy một trong những thái giám hầu hạ bên người tiểu bát mang vẻ mặt kích động vội vàng mà đến, vừa thấy hắn, nhãn tình liền sáng lên, đôi mắt đỏ lên, còn chưa tới trước mặt, liền bùm một tiếng quỳ xuống “Tứ a ca, cầu ngài nhanh đi cứu chủ tử chúng ta đi!”

Sắc mặt Tứ gia trắng nhợt, trước mắt tối sầm, cước bộ lảo đảo, nhưng rất nhanh, tứ gia ổn định thân mình, đi nhanh tiến lên, một phen kéo dậy tiểu thái giám, thanh âm lạnh lẻo đến cực điểm“Dẫn-đường!”

************************************

Trong Càn Thanh cung, Khang Hi đế ngồi ở trên tháp, thần sắc thản nhiên nhìn Vương Thủ Nhân quỳ rạp trên đất không dám ngẩng đầu.

“Cái khác, trẫm cũng không muốn nhiều lời. Thái hoàng thái hậu hỏi thì ngươi nói, ngươi thành thực trả lời, đây là bổn phận làm nô tài của ngươi. Trẫm không trách ngươi.”

“Bất quá, Vương Thủ Nhân, trẫm hy vọng ngươi phân rõ, chủ tử ngươi tối nên trung tâm là ai?” Nói xong lời cuối cùng, mắt Khang Hi đế híp lại, khí thế lạnh lẽo chậm rãi tản ra.

Thân thể Vương Thủ Nhân run lên.

“Đi xuống đi. Thái tử nếu hỏi, tin tưởng ngươi hẳn là biết trả lời như thế nào.” Khang Hi đế thờ ơ ý nói, cầm trà lên bát, chậm rãi uống một ngụm, lại nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng “Thái tử phi kia, trẫm cũng không hy vọng bại lộ ra cái gì.”

Vương Thủ Nhân dập đầu, vội vàng thấp giọng trả lời “Nô tài hiểu rõ. Chủ tử của nô tài chỉ có hoàng thượng, nô tài sẽ không tái phạm sai lầm.”

Khang Hi đế thản nhiên phất tay “Đi xuống đi.”

Vương Thủ Nhân vội vàng dập đầu quỳ an.

Ra Càn Thanh cung, Vương Thủ Nhân mới vụиɠ ŧяộʍ lau ít mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng âm thầm hít một hơi, hắn vốn tưởng rằng lần này khẳng định mất mạng, trong lòng cũng không dám hy vọng cái gì xa vời, chỉ cầu một nhà già trẻ có thể có đường sống, cũng không nghĩ đến hoàng thượng lại nhẹ nhàng cho qua như thế!?

Hắn trái lại ý chỉ hoàng thượng, không chỉ đem chuyện tình Thái tử phi báo cho thái hoàng thái hậu biết, còn báo lại trạng huống đích thực của thân thể Thái tử, nhưng hoàng thượng thế nhưng không có truy cứu?! Chỉ là cảnh cáo một phen? Vì sao?

Đang hoang mang, chỉ thấy Cố Hỉ công công vội vàng mà đến.

Cố Hỉ vừa thấy Vương Thủ Nhân cũng sửng sốt, lập tức vội vàng khom người chắp tay, liền xoay người vào Càn Thanh cung. Nhưng xoay người không bao lâu, khi Vương Thủ Nhân đang muốn nhấc chân rời đi, vội vàng vọt ra “Vương đại nhân! Dừng bước! Dừng bước!”

Vương Thủ Nhân xoay người, nghi hoặc “Cố công công?”

Cố Hỉ lau mồ hôi, thở hổn hển thở, mới mở miệng nói “Ngài chờ, đừng đi vội, đợi chút có thể còn cần Vương đại nhân ngài đó.”

Tâm Vương Thủ Nhân trầm xuống, trong đầu nháy mắt hiện lên thiếu niên trầm tĩnh lạnh nhạt — Thái tử điện hạ, không khỏi mở miệng hỏi “Chính là Thái tử điện hạ?”

Cố Hỉ huy phất tay, cũng không trả lời, xoay người lại vội vàng vào Càn Thanh cung.

******************

Khi tứ gia cơ hồ một đường chạy vội tới liên trì, chỉ thấy Thái tử gia ngồi xổm trên mặt đất, nhìn một túi hương trên tay.

Vừa thấy kia túi hương, hô hấp tứ gia thiếu chút nữa đình chỉ, đó là thứ hắn mang từ Sơn Đông về cho tiểu bát! Bên trong là bình an phù mà hắn cầu ở chùa.

Vài bước tiến lên, một phen đoạt qua, gắt gao túm ở lòng bàn tay, thanh âm run rẩy hỏi “Tiểu bát đâu?”

Thái tử gia đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười, tươi cười có chút vui mừng “Yên tâm, tiểu bát không có việc gì. Chỉ là uống mấy ngụm nước bẩn, ta để cho người ta đưa hắn quay về A ca viện rồi

, thái y cũng đã kêu qua. Yên tâm đi.”

Tứ gia đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn Thái tử gia, lúc này mới phát hiện thần sắc Thái tử gia tựa hồ thực mỏi mệt, sắc mặt có chút tái nhợt, chắp tay nói “Đệ đệ tạ ơn ca ca.” Ngữ khí chân thành.

Thái tử gia xua tay, ảm đạm cười “Cảm tạ cái gì, sao thế? Tiểu bát là đệ đệ ngươi, sẽ không là đệ đệ gia?” Lỡ đãng thoáng nhìn, lại nhìn thấy Tiểu Luật Tử thần sắc sốt ruột cách đó không xa, vì thế mở miệng nói “Được rồi, ngươi đi xem tiểu bát đi. Gia đi về trước.”

Tứ gia gật đầu, chạy, nhịn không được nói nhỏ “Thái tử ca ca thỉnh chú ý nghỉ ngơi nhiều.”

Thái tử gia gật đầu, nhìn tứ gia, cũng nói nhỏ “Ngày mai hoặc là ngày mốt, gia tới tìm ngươi đàm chút chuyện.”

Tứ gia khẽ gật đầu. Lập tức liền vội vàng hướng A ca viện đi đến.

Thái tử gia nhìn bóng dáng tứ gia đi xa, cũng hướng Thừa Kiền cung chậm rì rì đi đến.

Trong lòng nghĩ tới túi hương vừa rồi, còn có bình an phù bên trong. Không khỏi mỉm cười.

Khi ở Thừa Kiền cung nhìn chữ hoàng a mã viết tới ngẩn người, Cố Hỉ do dự tiến lên hồi bẩm, lục a ca cùng bát a ca rơi xuống nước. Hắn lúc ấy trong lòng lộp bộp, liền vội vàng chạy vội ra.

Vội vàng chạy tới liên trì, tiểu bát cùng Dận Tộ đều được thị vệ cùng thái giám cứu lên, khi thấy cứu Dận Tộ là tiểu thái giám bên người tiểu bát, hắn liền hiểu được.

Lạ là một chiêu mới của Dận Tộ?!==

Chỉ là nhìn thấy sắc mặt Dận Tộ tái nhợt, rồi lại cường cười nói cám ơn. Trong lòng hắn lại thực nghi hoặc, sao không có thừa cơ đối tiểu bát hoặc là gia vu oan giá họa?

Sau đó quay đầu nhìn sắc mặt tiểu bát càng thêm tái nhợt, còn cường chống ở nơi đó cùng Dận Tộ trình diễn “Huynh hữu đệ cung”, nhất thời hắc tuyến, bật người xoay người mệnh lệnh thị vệ thái giám đưa hai vị a ca quay về A ca viện.

Khi xoay người rời đi, liền phát hiện túi hương trên mặt đất, nhận ra túi hương này cũng bởi vì từ lúc lão tứ trở về từ Sơn Đông, tiểu bát liền cả ngày cầm túi hương này giống như bảo bối. Có một lần tiểu cửu quấn quít muốn xem trong túi hương có gì, tiểu bát không chịu.

Nói thật, Thái tử gia cũng rất ngạc nhiên, bỏ qua việc đây là túi hương mà tứ gia đưa, chính là không biết bên trong rốt cuộc chứa gì, đợi mở ra sau, thấy bình an phù bên trong, Thái tử gia có chút ngoài ý muốn cùng hiểu rõ.

Đời trước lão tứ cũng rất tin phật, nhưng đời này dường như cũng chưa thấy biểu hiện ra. Mới đầu cũng không để ý, nhưng nhìn bình an phù trong tay, hắn tựa hồ cũng đã hiểu.

*****************************

Tứ gia vội vàng đến A ca viện, vừa muốn tiến vào sương phòng tiểu bát, thấy Lương phi nương nương cùng ngạch nương mình đều ở đó, vì thế vững tâm, điều chỉnh tình tự của mình một chút, áp chế tâm trạng mới bốc lên, mới đi vào.

Đôi mắt Lương phi hồng hồng, Đức phi ở một bên ôn nhu an ủi, bởi vì tình cảm của các hài tử rất tốt, thế này, Đức phi cùng Lương phi cũng ở chung vô cùng tốt. Một nữ nhân dịu dàng, một nữ nhân thanh lãnh, cũng

ngoài ý muốn rất hợp ý.

Tứ gia hành lễ xong, liền nhịn không được nhìn về phía tiểu bát nằm ở trên giường đã ngủ, thấy sắc mặt tiểu bát trắng bệch, tâm lại đau.

Đức phi thấy thần sắc hài tử nhà mình thật không tốt, liền ôn nhu mở miệng “Dận Chân, đừng lo lắng, thái y đã xem qua. Dận Tự chỉ là bị kinh hoảng, lạnh, không có đại sự gì.”

Tứ gia gật đầu, trong lòng lại vẫn thực đau lòng, thiên hạ mà hắn thật cẩn thận phủng ở lòng bàn tay để che chở, hôm nay lại gặp chuyện như thế! Nhớ tới thái giám bên người tiểu bát nói chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng hắn liền khó có thể khắc chế tức giận, nếu không phải tiểu bát thông minh, lập tức cũng nhảy vào, chuyện hôm nay còn không biết sẽ như thế nào!

Mà tứ gia đến đây không lâu, Cố Hỉ cũng lại đây, còn mang đến Cao thái y, lại cung kính nới với Lương phi cùng Đức phi rằng hoàng thượng xử lí xong chính vụ sẽ lại đây, Lương phi cùng Đức phi vừa nghe vui vẻ liền trong lòng, khi đang muốn lưu lại, Cố Hỉ công công lại nói, bởi vì nơi này dù sao cũng là A ca viện, còn thỉnh Đức phi nương nương cùng Lương phi nương nương không thể ở lại, vì thế, Lương phi cùng Đức phi liếc nhau, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn tinh tế dặn dò cung nữ cùng thái giám hầu hạ tiểu bát một phen, liền ly khai.

Đợi Lương phi cùng Đức phi rời đi không lâu, Khang Hi đế đến đây.

Nhíu mày nhìn tiểu bát còn đang ngủ say nằm ở trên giường, lại triệu đến thái y tỉ mỉ hỏi tình huống, mới cho lui mọi người, nhìn tứ gia diện vô biểu tình, thản nhiên mở miệng “Tiểu bát không có trở ngại, ngươi không cần lo lắng.”

Tứ gia trầm mặc gật đầu, cung kính nói “Nhi thần thay bát đệ tạ ơn hoàng a mã.”

Khang Hi đế nhìn tứ gia, ngữ khí thật bình tĩnh “Dận Chân, việc này, cũng chỉ có thể như thế. Chuyện Dận Tộ, ngươi phải chú ý đại cục.”

Tứ gia chấn động, lập tức nhếch môi, chỉ có thể như thế sao? Chú ý đại cục? Hai tay nhịn không được nắm chặt.

“Nếu việc này đồn ra, Dận Tự cũng không có gì hảo, cũng chỉ có thể bị người ta chê cười thôi. Ngươi hẳn là rất rõ ràng điểm ấy. Mà Dận Tộ, Đông gia bây giờ còn có tác dụng, trẫm không muốn đem việc này nháo lớn. Ngươi hẳn là hiểu được đi?” Khang Hi đế nhìn hai tay tứ gia nắm chặt dưới tay áo, hơi hơi gợi lên khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.

Khi rời đi, Khang Hi đế nhìn tiểu bát nằm ở trên giường, lưu lại một câu ý vị thâm trường “Dận Chân, vẫn là câu nói kia, muốn bảo hộ thì nên để bản thân cường đại lên.”

Tứ gia diện vô biểu tình quỳ an Khang Hi đế.

Đợi Khang Hi đế đi xa, tứ gia vẫn quỳ, sau một lúc lâu, mới chậm rãi đứng dậy, đi đến bên giường tiểu bát, nhìn tiểu bát ngủ say, chậm rãi đem bình an phù trong tay bỏ lại túi hương, lại đem túi hương bỏ vào trong lòng bàn tay tiểu bát, gắt gao cầm.

Hắn tin phật, vẫn đều tin.

Cho nên, hắn vẫn không dám nhìn thẳng ý nghĩ xằng bậy trong lòng, đời trước, hắn trốn tránh, vì diệt đi phân ý nghĩ xấu xa này, hắn làm cho chính mình lãnh khốc, đối tiểu bát, vô luận chuyện gì, đều làm rất tuyệt tình.

Nhẹ tay khẽ vuốt qua mi mắt thanh tú của tiểu bát, hắn từng nghĩ đến, chết rồi, hắn nhất định sẽ tới địa ngục, chịu nổi khổ nơi địa ngục, trong tâm không thể xóa đi bối đức chi tội, còn có thủ đoạn lãnh khốc vô tình, lại có nghiệt bức tử huynh đệ, nhưng hắn không sợ, hắn nhận tội, cũng nhận phạt, chỉ cần chỉ cần để cho hắn có một đời nữa có thể cùng tiểu bát tái ngộ, chri mong không là huynh đệ, không hề sinh tại hoàng gia, cho dù cho hắn luân hồi thành nữ tử, chỉ cần có thể ở cùng tiểu bát, thì có ngại gì?

Nhưng tiểu bát đã chết, hắn kéo theo thân thể chết lặng sống vài năm cũng ra đi, nghĩ rằng nhất định sẽ xuống đất ngục, ai có thể nghĩ được hắn trở lại, mà chấp niệm trong lòng cũng vì lần trọng sinh này mà càng thêm sâu, ngước nhìn tiểu bát, ngón tay lướt qua khuôn mặt tiểu bát rồi dừng ở đôi môi, cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng đυ.ng vào, hương vị so với trong tưởng tượng còn ngọt hơn, nhưng trong lòng hắn lại chua xót khôn kể.

Muốn bảo hộ tiểu bát, như lời hoàng a mã nói, hắn phải cường đại, vì phân cường đại này, hắn lại phải bước lên con đường hắn chán ghét, trong đó đủ loại gian nguy cùng cô độc tịch mịch, hắn cũng không thèm để ý, chỉ cần có tiểu bát ở bên người là tốt rồi.

Chỉ là, tiểu bát, nếu có một ngày ngươi biết tâm của ta với ngươi xấu xa thế nào, cũng không cần chán ghét tứ ca, có được không?

************************

Trở lại nội thất Thừa Kiền cung, Khang Hi đế chỉ thấy Thái tử gia oai nằm ở trên tháp, lật xem tấu Lục Ưng. Vẻ mặt rất chuyên chú.

Tinh tế nhìn sắc mặt Thái tử gia một phen, dường như thực tái nhợt, vì thế nhíu mày, xoay người đi ra nội thất, thấp giọng hỏi Cố Hỉ phía sau “Vương Thủ Nhân bắt mạch chưa?”

Cố Hỉ hồi bẩm “Hồi hoàng thượng, vương thái y đã bắt mạch cho Thái tử điện hạ.”

“Vương Thủ Nhân nói thế nào?”

“Vương thái y nói, Thái tử điện hạ có chút chứng khí hư, bổ bổ là tốt rồi.” Cố Hỉ tiếp tục ngoan ngoãn trả lời.

Khi Khang Hi đế khẽ gật đầu dặn Ngự Thiện phòng làm nhiều thang bổ lót dạ, khi chuẩn bị xoay người tiến nội thất, Cố Hỉ công công chậm rãi nói “Bẩm hoàng thượng, vương thái y còn nói, nói Thái tử điện hạ phải chú ý nghỉ ngơi vào buổi tối.”

Khang Hi đế dừng mắt, giương mắt quét Cố Hỉ một cái, liếc mắt lạnh buốt này nhất thời làm cho Cố Hỉ khom người không dám ngẩng đầu.

Buổi tối phải chú ý nghỉ ngơi? Khang Hi đế trong lòng có chút xấu hổ, hắn thừa nhận, tối hôm qua hắn có chút điên cuồng.

Chính là, nhìn Thái tử gia chăm chú xem tấu chương dưới ánh nến, đối với người mình yêu nhất, hài tử tưởng nhớ nhiều năm, có thể không điên cuồng sao?

“A mã? Ngài trở về lúc nào vậy?” Thái tử gia khép lại tấu, ngồi thẳng thân, cười tủm tỉm nhìn Khang Hi đế.

Khang Hi đế ôn nhu cười, cúi đầu hôn trán Thái tử gia, mới ngồi vào bên người Thái tử gia, thuận thế đem Thái tử gia kéo vào trong ngực.

“Vừa mới đi thăm Dận Tự, trở về cũng không bao lâu.” Khang Hi đế lấy qua tấu chương trên bàn, một bên không chút để ý nói.

“Tiểu bát thế nào?” Thái tử gia vừa nghe thấy Dận Tự, vội ngồi thẳng, thân thiết hỏi.

Khang Hi đế nhìn Thái tử gia lo lắng cùng quan tâm, trong lòng có chút ghen, nhưng vẫn sờ sờ đầu Thái tử gia, ôn nhu nói “Yên tâm đi, Dận Tự không có việc gì.”

Thái tử gia lúc này mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhìn Khang Hi đế, có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng hỏi “A mã, Dận Tộ làm sao bây giờ?”

Khang Hi đế ảm đạm cười, thuận thế đem Thái tử gia kéo vào trong lòng, thanh âm trầm thấp nói “Ngươi nói đi?”

Thái tử gia nhíu mày, Dận Tộ đối xử với tiểu bát như thế, lấy lòng dạ hẹp hòi của lão tử khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn, bất quá, giương mắt nhìn vẻ mặt Khang Hi đế lạnh nhạt, hiện tại, a mã còn cần Đông gia làm việc, hẳn sẽ không bởi chuyện lần này mà xuống tay với Dận Tộ đi, nhưng tiếp theo, trong đầu hiện lên hình ảnh lần trước khi ở Đông Noãn các nhắc tới Dận Tộ, a mã chợt lóe qua sát ý

“A mã, Dận Tộ cũng là vô tội.” Thái tử gia do dự, đắn đo dùng từ. Nhớ tới chính mình kiếp trước, trong lòng thật sự phức tạp.

Khang Hi đế cúi đầu nhìn Thái tử gia vẻ mặt có chút hoảng hốt không biết suy nghĩ cái gì, nghĩ nghĩ, ôn nhu nói “Bảo Thành, a mã không biết ngươi vì cái gì luôn

cầu tình cho Dận Tộ. Chính là, Bảo Thành, trị quốc cũng tốt, trì gia cũng thế, ngươi cảm thấy giống như Dận Tộ như vậy, vài lần tam phiên vì bản thân, vì ích lợi Đông gia liền tổn hại pháp luật và kỷ cương, thương tổn dân chúng là đúng sao? Ngươi nói Dận Tộ vô tội, nhưng ngươi cũng biết, tham ô án đã chết rất nhiều dân chúng, Bạch Liên giáo ở Sơn Đông có thể chết rất ít người sao? Triều đình tổn thất nhiều, Lục Ưng hiện tại ở trên tay ngươi, ngươi hẳn nên rõ ràng mới đúng.”

“Chỉ là, a mã.” Thái tử gia tránh khỏi ôm ấp của Khang Hi đế, ngồi thẳng thân mình, nhìn chằm chằm Khang Hi đế, chậm rãi mở miệng “Dận Tộ như vậy, ngài không có trách nhiệm sao?”

“Có!” Khang Hi đế nói, ngữ khí lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, dù câu nói “Ngài không có trách nhiệm sao?” của Thái tử gia làm tâm khó nhịn đau đớn.

Thái tử gia kinh ngạc nhìn Khang Hi đế, đôi mắt chợt lóe qua thống khổ, hắn thấy được, trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận, không khỏi thì thào mở miệng “A mã”

“Lúc trước a mã nên ở khi tham ô án phát sinh làm cho Dận Tộ hoàn toàn cách li triều đình.” Khang Hi đế lại đánh gãy lời Thái tử gia, trầm giọng mở miệng “A mã không nên để cho Dận Tộ làm tấm mộc của ngươi, a mã không nên vì cân bằng triều đình mà lợi dụng Dận Tộ cùng Dận Nghị, không nên dung túng Đông gia thế đại.”

Thái tử gia kinh ngạc nhìn Khang Hi đế, nghe Khang Hi đế từng chữ nói “Bất quá, a mã bất hối. A mã là hoàng đế. Hoàng đế Đại Thanh.” Nhìn Thái tử gia “Làm hôn quân dễ dàng, không làm hôn quân, khó! Bảo Thành, ngươi có biết, cả đời này của a mã, chỉ có vài năm ở cùng ngươi mới là thiệt tình cười nhất?” Khang Hi đế chậm rãi cười, tươi cười ôn nhu, lại tịch liêu khôn kể