Vô Dật trai lúc này chỉ có ba vị a ca, đại a ca Dận Nghị, tam a ca Dận Chỉ, còn có Dận Nhưng hắn, tứ a ca Dận Chân đã bốn tuổi, tiếp qua hai năm cũng có thể tiến vào Vô Dật trai, ngũ a ca Dận Kì đã hai tuổi, tiếp qua không lâu cũng sẽ tiến vào Vô Dật trai, đáng tiếc, lúc này hắn mới bảy tuổi, lão bát lão cửu lão thập đều chưa biết ở đâu nha.
Ngẫm lại năm đó khi lão bát còn sống, Dận Nhưng
không khỏi nhớ tới muội muội Trương Hoan, lại không khỏi nhớ tới vài thứ kia, hắc tuyến, huynh đệ bọn họ năm đó hung hiểm vạn phần như vậy, từng bước kinh tâm, đao quang kiếm ảnh, ngươi chết ta sống đoạt lấy cục diện, thế nhưng có thể bị đời sau yy thành như vậy?
Bất quá………. Nhớ tới năm đó, lão tứ đối lão bát thề chết mới ngừng như thế, hắc hắc, sự thực có phải là cầu mà không được, vì thế thẹn quá thành giận, vì thế ta không có kẻ khác cũng đừng mong nha?
Đã đọc xong, Dận Nhưng có chút nhàm chán yy …………
Còn có lão đại, hủ nữ đời sau nha, đặc biệt muội muội Trương Hoan, lại yy hắn cùng lão đại có gian tình? Hắc tuyến, nếu nói lão đại cùng ai có gian tình nhất, vậy phải là lão tam a, sao có thể đến phiên hắn?
Híp mắt, nhìn lão đại mặt không chút thay đổi đi vào, còn có lão tam vừa mới sáu tuổi phấn nộn phấn nộn đi phía sau, Dận Nhưng
nở nụ cười.
———————-
Nhìn đến Dận Nhưng, mặt lão đại không chút thay đổi, trong ánh mắt tựa hồ nhẫn nhịn, tiến lên hành lễ, tuy rằng hắn là lão đại, đáng tiếc Dận Nhưng là Thái tử, bất quá Dận Nhưng
cũng không dám nhận, vì thế tránh đi, đáp lễ thi lễ, tươi cười nhạt nhẽo, lộ ra khiêm tốn, tuy rằng còn chưa trưởng thành, cử chỉ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong dong tao nhã.
Lão đại Dận Nghị. Lớn hơn Dận Nhưng
ba tuổi, so với Dận Nhưng
ăn cơm nhiều hơn ba năm, ăn muối cũng nhiều hơn ba năm, lòng dạ tất nhiên không thể so với Dận Chỉ sáu tuổi, giờ phút này nhìn Thái tử nhạt nhẽo tươi cười, tổng cảm thấy được Thái tử đệ đệ này của hắn tựa hồ có chút không giống bình thường.
Nhưng, Dận Nghị cũng không nói thêm cái gì, lãnh đạm xoay người đi trở về chỗ ngồi của mình.
Mà Dận Chỉ
đi theo phía sau Dận Nghị, hướng Dận Nhưng
hành lễ xong, cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn chạy về chỗ ngồi của mình.
Dận Nhưng
nhìn hành động của Dận Chỉ
, tiểu đệ rất phấn nộn nha, lại thích bắt chước kiểu đại nhân kiêu ngạo nha, nhớ tới từng cùng muội muội Trương Hoan
và đệ đệ Trương Nhạc đi tới công viên trò chơi một lần duy nhất, nhìn thấy những đứa nhỏ oa ở trong lòng cha mẹ mà làm nũng, trong lòng liền cảm thấy có loại
chua xót, ai, đứa nhỏ hoàng gia………
Khi Thang Bân
cùng mấy lão sư bắt đầu dạy học không lâu, bên ngoài có một tiếng lanh lảnh hô lớn“Hoàng thượng giá lâm”
Dận Nhưng
giật mình một hồi, lập tức vội vàng quỳ xuống.
Trong lòng lúc đầu ngẩn ngơ, lập tức hồi phục bình tĩnh.
Không lâu, một đôi giày màu minh hoàng liền đứng ở trước mặt Dận Nhưng
, sau đó là giọng nói trầm thấp đầy từ tính, rồi lại có chút trong trẻo lạnh lùng lại thản nhiên mở miệng “Miễn lễ đi.”
Người đời sau đều nói Khang Hi
mặt rỗ, sự thật chính là, nam nhân trước mắt lúc này mới hai mươi hai tuổi, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ không thôi, cả người tản ra khí chất mà đệ đệ Trương Nhạc thường xuyên thầm nói “Vương bát khí”, nếu muội muội Trương Hoan ở đây, nhất định hô to một tiếng “Thiên hạ vô địch đại soái ca a”.
Bất quá, mấy điều này đều là kí ức kiếp trước của Dận Nhưng
, bây giờ hắn đã trọng sinh, nên chỉ cúi đầu, quy củ đứng.
Nếu không có ý với quyền thế, như vậy thì nên biến mình thành một aca quy củ đi.
“Thái tử học hành ra sao?” Thanh âm của nam nhân vẫn thản nhiên như cũ, lại hàm chứa uy nghiêm không để cho xâm phạm cùng một ý tứ khác.
Thang Bân
tiến lên, dập đầu hành lễ mặt, vội tươi cười nói Thái tử chăm chỉ, Thái tử thông tuệ………..
Những lời này đời trước Dận Nhưng cũng đã nghe chán ngấy, cho nên lúc này, Dận Nhưng
không quan tâm đến ánh mắt kính phục và tôn trọng của lão đại và lão tam, cũng không nghĩ sẽ đi để ý, lúc này, hắn cúi đầu, nhất tâm nhị dụng (
làm hai việc một lúc), dùng một chút tâm để ứng phó nam nhân này, dùng một chút tâm khác để
— đếm xem sàn nhà của Vô Dật trai có mấy con kiến đang đi qua đi lại …….
“Thái tử!”
“Có nhi thần.” Dận Nhưng
dập đầu hành lễ, ánh mắt vẫn như cũ buông xuống.
“ Quân tử dịch sự nhi nan thuyết dã. Thuyết chi bất dĩ đạo, bất thuyết dã; cập kỳ sử nhân dã, khí chi. Tiểu nhân nan sự nhi dịch thuyết dã. Thuyết chi tuy bất dĩ đạo, thuyết dã; cập kỳ sử nhân dã, cầu bị yên. Câu này giải thích thế nào?”
Dận Nhưng
ngẩn ra, vừa mới nãy không phải đã hỏi tiến độ học tập của hắn thế nào sao? Sao còn hỏi vấn đề này? Câu này Thang Bân
còn chưa giảng đến, nhưng lập tức hiểu rõ, nam nhân này chẳng qua là muốn làm khó dễ hắn thôi ……..
Thoáng nhíu mày, hắn hơi hơi thẳng người, từ khi hắn quỳ xuống sau, nam nhân vốn không cho hắn đứng lên. Mở miệng hồi đáp “Làm việc cho quân tử thực dễ, nhưng khó thấy được hắn vui. Không làm việc quang minh chính đại
, hắn là sẽ không thích. Nhưng là, khi hắn cần sử dụng người, luôn đắn đo kĩ lưỡng để chọn người tài ; Làm việc cho tiểu nhân rất khó, nhưng muốn làm hắn vui thì thực dễ dàng
. Làm việc không quang minh cũng sẽ được hắn thích. Nhưng đợi khi hắn sử dụng người, cũng yêu cầu rất cao.” Hắn trả lời rất chậm, trả lời cũng thực quy củ.
Sau một lúc lâu, thanh âm thản nhiên mới truyền đến, là chuyển hướng về phía đại a ca Dận Nghị,“Dận Nghị ‘kỷ sở bất dục vật thi vu nhân’
lời này giải thích thế nào?”
Lúc này, không khí Vô Dật trai có chút quỷ dị, đám người Thang Bân cùng đại a ca tam a ca đều được hoàng đế ân chỉ đứng, đều dùng khóe mắt liếc về phía Thái tử gia Dận Nhưng đang quỳ lại bị hoàng đế không nhìn đến, hoàng đế là bất mãn Thái tử gia??
Mà Thái tử gia chúng ta vẫn cứ cúi đầu tiếp tục đếm xem có bao nhiêu con kiến đi ngang qua ……….