Trải qua một đêm vô miên, Tử Cấm thành nghênh đón ánh nắng sáng sớm rực rỡ.
Sáng sớm, Thái tử gia chờ ở ngoài cửa Từ Hòa cung.
Không đợi bao lâu, Từ Hòa cung liền mở cửa. Người đi ra là Tô Ma Lạp Cô? Như vậy mình đã đánh thức ô khố mụ mụ ……….
Tô Ma Lạp Cô hướng Thái tử gia hành lễ, liền thỉnh Thái tử gia đi vào, nói thái hoàng thái hậu đã dậy.
Thái tử gia có chút áy náy, nhìn thái hoàng thái hậu ngồi ở chủ vị, vẻ mặt từ ái tươi cười, thân thể thái hoàng thái hậu gần hai năm tuy nói khoẻ mạnh, nhưng năm tháng không buông tha người nha, năm năm nay, nếu không có gì tất yếu, Thái tử gia luôn tránh làm phiền tới thái hoàng thái hậu, mỗi lần đến Từ Hòa cung cũng chỉ là mang chút tiểu ngoạn ý này nọ để hiếu kính thái hoàng thái hậu, hoặc bồi thái hoàng thái hậu tâm sự.
Hôm nay lại đây từ sáng sớm, cũng thật sự là bất đắc dĩ.
Cho dù tối hôm qua hoàng a mã vẫn đến lúc nửa đêm, nhưng hôm nay hoàng a mã lại vẫn như trước, hoàng a mã dường như đã quên buổi tối không mấy vui vẻ hôm qua, không nhận lời vẫn là không nhận lời!
Thái tử gia bất đắc dĩ, chỉ có thể đến quấy rầy thái hoàng thái hậu ………
Đại ca ngày mai sẽ xuất chinh, các huynh đệ có thể tụ họp lại cũng chỉ có cơ hội này ……..
Không chỉ là tiệc tiễn biệt đại ca, còn có, cũng muốn mọi người tụ họp, thảo luận một sự tình.
“Bảo Thành muốn xuất cung?” Thái hoàng thái hậu có chút kinh ngạc, lập tức cười tủm tỉm mở miệng “Hoàng a mã ngươi không đồng ý?”
Thái tử gia bất đắc dĩ gật đầu.
Thái hoàng thái hậu cân nhắc một hồi, lại từ trên xuống dưới đánh giá Thái tử gia một phen, mới mở miệng nói “Được rồi, Bảo Thành, ai gia chuẩn. Bất quá, thân mình ngươi mới khỏe, không cho uống rượu nga.”
Thái tử gia vui mừng, vội vàng tạ ơn, vừa vội cáo lui, tính toán hiện tại phải đi a ca viện cùng Vô Dật trai trảo người.
Thái hoàng thái hậu cười tủm tỉm nhìn bóng dáng Thái tử gia vội vàng mà đi.
“Thái hoàng thái hậu, xem ra thân thể Thái tử điện hạ không có gì đáng ngại a.” Tô Ma Lạp Cô rất vui sướиɠ. Mấy ngày hôm trước, từ miệng lão nô tài Cố Hỉ biết được Thái tử gia trúng độc, làm Thái hoàng thái hậu cùng bà sợ hãi! Hừ, lão Cố Hỉ này là kẻ dối trá, thế nhưng tính toán gạt thái hoàng thái hậu, hoàng thượng giấu diếm cũng liền thôi. Cố Hỉ ngươi cũng dám gạt Tô Ma Lạp Cô ta?!
May mắn, y thuật Vương Thủ Nhân cao siêu.
Hừ, Đông nương nương kia cũng thật sự đáng giận, thế nhưng dùng biện pháp âm hiểm khúc chiết như vậy! Trước lợi dụng nội tuyến ở nội vụ phủ bôi hỗn tạp xạ hương mỹ nhân túy vào tiểu ngoạn ý mà Thái tử gia muốn làm, lại lấy sở thích của Thái tử gia là thích hoa quế nên hạ ít ít quế hoa bên trong túi hương, ở bên nội vụ phủ hạ ít vô ưu thảo trên nến đưa cho Thừa Kiền cung.
Mỹ nhân túy, vô ưu thảo, quế hoa.
Nếu ba cái này tồn tại một mình thì không sao, nếu cả ba đều đặt ở một phòng, có thể làm cho Thái tử gia buồn ngủ, thân mình mệt mỏi, không quá một tháng, Thái tử gia sẽ suy yếu đi xuống, không quá hai năm, Thái tử gia sẽ suy yếu mà chết.
Đáng sợ nhất chính là, độc này một khi hạ, sẽ rất khó trị hết.
Nếu không phải Vương Thủ Nhân ba ngày một lần giúp Thái tử gia bắt mạch, Thái tử gia mặc dù phát hiện, sợ đến lúc đó không còn phương pháp xoay chuyển.
Còn có, Vương Thủ Nhân còn nói với Thái hoàng thái hậu, không có nói cùng hoàng thượng, mỹ nhân túy trộn lẫn xạ hương, đối khả năng có con nối dòng của Thái tử gia rất ảnh hưởng. Tuy rằng trị hết, nhưng tương lai, vấn đề con nối dòng sợ cũng rất khó………… Vậy vị Thái tử gia này ………..
Tô Ma Lạp Cô lo lắng lo lắng.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở trên tháp, chuyển tay vào phật châu, trong lòng nhớ tới nữ nhân trong Vĩnh Phúc cung đã bị hàng xuống hàng Đông phi..
Nữ nhân, một khi có hài tử của mình, tâm liền thay đổi.
Vi mẫu tắc cường a.
Thái hoàng thái hậu nhớ tới ba ngày trước, mình cùng Tô Ma Lạp Cô không có kinh động bất luận kẻ nào đi tới Thừa Kiền cung thăm Thái tử gia, lúc ấy, Thái tử gia hỏi chuyện trúng độc, bà không trả lời, hỏi lại Thái tử gia “Trên thảo nguyên có lang mẹ, biết rõ lão hổ hung mãnh, cũng không tiếc lấy thân phạm hiểm, thiếu chút nữa cắn chết cọp con còn chưa trưởng thành, Bảo Thành thấy thế nào?”
Ngay lúc đó Thái tử gia mỉm cười, nói “Con lang mẹ này khẳng định có lang con!”
“Bảo Thành sao khẳng định được?”
Thái tử gia mặt mày loan loan “Bởi vì vi mẫu tắc cường thôi.”
Lúc sau, Thái tử gia không có tái truy vấn chuyện tình trúng độc. Tựa hồ đã đoán được cái gì.
Vi mẫu tắc cường?
Ngay lúc đó, Thái hoàng thái hậu nhớ tới ngày trước mình vì Thuận Trị đế, cùng quần thần lo lắng chu toàn, cùng Đa Nhĩ Cổn trở mặt thành thù………
Lại nghĩ tới lúc trước, Đông quý phi vừa mới tiến cung thì ngượng ngùng văn tĩnh……….
Chính là, thủ đoạn này vì sao âm ngoan như thế? Vì sao không nghĩ tới bản thân?
Thái tử gia tuy rằng hiện tại chiếm vị trí thái tử, cùng huynh đệ quan hệ không tồi.
Nhưng thật ra với tiểu lục, trong mắt chỉ nhìn đến hoàng a mã hắn, đối huynh đệ đều vô tình………
Nhẹ nhàng thở dài, Thái hoàng thái hậu thu hồi tinh thần, quay đầu đối vẻ mặt lo lắng của Tô Ma Lạp Cô, trấn an cười “Ai gia không có việc gì, chỉ là nghĩ chút sự tình tới nhập thần thôi.” Dừng một chút, lại có chút đăm chiêu mở miệng “Thái tử đã mười ba đi? Cũng là thời điểm tuyển phi ……”
Tô Ma Lạp Cô sửng sốt, lập tức nhớ tới theo như lời Vương Thủ Nhân nói, liền có chút do dự nhìn về phía thái hoàng thái hậu “Thái hoàng thái hậu, vương thái y không phải nói………..”
Thái hoàng thái hậu thở dài một mạch “Cho dù con nối dòng gian nan, cũng phải có nữ nhân …….”
Trong lòng cười khổ, mình còn có thể sống bao lâu, còn có thể nhìn Thái tử bao lâu, năm năm, tâm tư hoàng thượng đến ngay cả mình suy đoán không ra, thừa dịp lão xương cốt này còn sống, việc này nhanh định ra, có một nữ nhân chiếu cố Bảo Thành, mình cũng có thể phóng chút tâm, huống chi, việc này có thể lừa dối hoàng thượng bao lâu? Nói không chừng hoàng thượng đã sớm biết đi, dù sao đó là hoàng thượng mà nàng nhìn tứ bé tới lớn a. Cho dù không biết, sớm hay muộn đều biết…… Chính là, nếu hoàng thượng biết, thái tử vị của Thái tử cũng khó bảo ……. Đến lúc đó, Thái hoàng thái hậu nhịn không được xiết chặt phật châu trong tay, quay đầu đối Tô Ma Lạp Cô mở miệng nói “Ngươi đi Càn Thanh cung cùng Cố Hỉ nói, thỉnh hoàng thượng đến Từ Hòa cung một chuyến……”
—————————————————————————
Thái tử gia rời đi Từ Hòa cung sau, liền bật người chạy tới A ca viện, vừa đến A ca viện, Thái tử gia liền quỷ dị cười, bắt được đại a ca bởi vì uống rượu nên đang ngủ say, cũng không thèm nhìn mặt đại a ca đang đen, liền nhằm phía Vô Dật trai, dọc theo đường đi, thuận tiện trảo ra cửu cửu thập thập, thập nhất, thập nhị, thập tam thập tứ còn đang tập tễnh học bước, Thái tử gia không dám trảo……. Cầm ý chỉ Thái hoàng thái hậu cấp, Thái tử gia phi thường thuận lợi đào ra tam tam, tứ tứ, ngũ ngũ, thất thất, bát bát.
Ngạch, đương nhiên, vốn cũng muốn làm trò thuận tiện đào ra lục lục.
Nhưng lục lục trước mặt vẫn bị cấm bế ở A ca viện ………….
Sau đó một hàng bánh bao chậm rãi hướng cửa cung xuất phát. Một đường khiến cả đám bát quái vây xem vô số…………
Càn Thanh cung, Khang Hi đế nghe được bẩm báo, nhất thời độ ấm giảm xuống không ít……….
—————————————————————-
Một nhóm con số ra cửa cung, cũng không có đi xung quanh, mà là thẳng đến địa phương
— Túy Tiên lâu.
Chưởng quầy mới vừa vui vẻ đưa tiễn tiến một người khách nhân, quay đầu, nhất thời tâm cả kinh, trước mắt hoặc cao ải hoặc linh động hoặc phiêu dật? Hoặc trầm ổn hoặc lạnh lùng….. Không phải vài vị quý nhân trong cung thì còn có thể là ai?
Nhưng thấy Thái tử gia trái dắt ngũ ngũ phải dắt thất thất, tay phải tứ tứ nắm bát bát, cửu cửu cũng bám lên một tay bên phải, tay trái nhất nhất dắt thập nhất, tam tam dắt thập nhị, tay trái dắt thập thập, tứ tứ vô biểu tình, ngũ ngũ thất thất bát bát vẻ mặt tươi cười, ánh mắt cửu cửu trát nha trát, thập thập nhàm chán nhìn trời, thập nhất thập nhị vẻ mặt mờ mịt, nhất nhất hắc nghiêm mặt, tam tam quyệt miệng….
Chưởng quầy tươi cười gượng ép, lần này tiếp nhiều quý nhân trong cung như vậy, là một kẻ phục vụ hoàng thất ẩn danh, chưởng quầy quả thực áp lực rất lớn.
Thái tử gia tươi cười nhợt nhạt, tiến lên từng bước “Làm phiền chưởng quầy an bài một phòng, còn có, an bài cho hạ nhân chúng ta chút rượu cùng đồ ăn.”
Áp lực tái đại, quý nhân đến đây chắc chắn phải chiêu đãi, vì thế chưởng quầy nhanh chóng chuẩn bị thức ăn bậc nhất cùng nhã gian xa hoa nhất, lại ngầm hạ mật lệnh, tất cả mọi người phải bảo vệ tốt quý nhân, liên tục tự viết mấy phong thư rồi gửi đi, thư trong cung đã tới rồi.
Bốn chữ:Cam đoan an toàn.
————————————————————-
Trong phòng, nhóm tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ, nhóm con số đầu tiên là quy củ hàn huyên một phen, sau đó, từ nhỏ đến lớn đều chúc đại a ca lên đường bình an a, sớm ngày lập công lớn a, đại a ca cường cười nói ngoan, ca ca nhớ kỹ vân vân, vừa nói, ánh mắt một bên nhìn vẻ mặt tam tam buồn bực.
Sau đó, nhóm con số bắt đầu cầm hạt dưa buôn lê.
Cửu cửu thập thập cùng thập nhất, thập nhị chơi đại phú ông [ps: Thái tử gia bởi vì cấm bế đến nhàm chán nên sáng tác ra trò đại phú ông. Hôm nay lấy ra cho nhóm bánh bao chơi.]
Ngũ ngũ thất thất ở một bên, nhìn những tiểu bánh bao nhỏ hơn, đặc biệt thích trêu cửu cửu. Cùng đặc biệt thích nghe cửu cửu méc thập thập.
Bát bát muốn chơi, nhưng ngẩng đầu nhìn tứ gia, tứ gia từ từ uống trà, thấy bát bát nhìn hắn, khẽ gật đầu, lại sờ sờ đầu bát bát“Hai chén.”
Lời này có điểm đột ngột. Hai chén gì??
Nhưng bát bát liền nhăn mặt, quệt quệt miệng
: “Một nửa chén.” Một nửa chén gì???
Một đôi mắt to linh động chớp nha chớp nhìn về phía tứ gia, bộ dáng đáng thương hề hề, nhất thời làm cho tứ gia mặt mày vừa kéo, sau một lúc lâu, mới im lặng gật đầu.
Vì thế bát bát hoan hô một tiếng, khoái hoạt hướng về phía nhóm bánh bao nhỏ.
Thái tử gia im lặng nhìn tứ gia, lại nhìn bát bát bị cửu cửu cùng thập thập bò lên, quay đầu nghi hoặc, màn vừa mới này sao quen thuộc như vậy???
Vì thế, chỉ còn những con số lớn, đều tự uống trà, im lặng không nói.
Đại a ca lăng lăng ngẩn người, Dận Chỉ tiểu bằng hữu có chút chịu không nổi loại trầm mặc này, vì thế, đứng dậy cũng đi hướng đám bánh bao nhỏ. Khi đứng dậy có chút căm giận trừng mắt nhìn đại a ca một cái. Nhưng đại a ca vẫn tự chiếu cố mục đích bản thân như cũ, lăng lăng ngẩn người.
Tứ gia từ từ uống trà, một bên nhìn tiểu bát.
Thái tử gia nhìn tứ gia một hồi, một hồi nhìn đại a ca lăng lăng ngẩn người.
Thấy hai người cũng không nói chuyện, Thái tử gia liền một bên cấp chính mình châm trà, một bên mở miệng “Ta nói, gia hôm nay gọi các ngươi tụ họp, cũng không phải để các ngươi nhìn nhau ngẩn người!”
Tứ gia chọn mi, buông chén trà trong tay, biết diễn chính hôm nay đã đến.
Đại a ca lấy lại tinh thần, nhìn Thái tử gia, lại quay đầu nhìn tam tam không để ý tới mình cùng ngũ ngũ thất thất nói chuyện, trong lòng có chút bực bội, liền không kiên nhẫn mở miệng“Có chuyện cứ nói, hữu thí tựu phóng đi!”
“Tiểu lục phát sinh chuyện gì?” Thái tử gia không để ý thái độ đại a ca, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng hỏi.
Tứ gia có chút ngoài ý muốn, đành mở miệng hỏi “Nhị ca không biết?”
Việc này huyên náo lớn như vậy, Thái tử gia một chút tin tức đều không thu được???
Chẳng lẽ Thái tử gia ngài ……… Ly thế cách cư???
Đại a ca cũng có chút khó có thể tin “Ngươi thật không biết?”
Thái tử gia nhíu mày “Rốt cuộc làm sao vậy?!” Trong lòng có chút khó chịu, hắn biết chuyện tiểu lục khẳng định cùng hắn có liên quan, cũng biết chuyện mình trúng độc, Đông quý phi cùng tiểu lục đều thoát không được quan hệ, nhưng hắn thật đúng là không biết chuyện tiếp sau, hỏi hoàng a mã, chỉ biết ngăn đề tài, hỏi ô khố mụ mụ, lại kể chuyện lang mẹ lang con đuổi hắn đi, được rồi, lang con này cũng gián tiếp ẩn hàm nói cho hắn biết người nào, cũng tương đương nói cho hắn biết người đã bị phạt
, hơn nữa còn thực nghiêm trọng…………..
Nhưng hắn thật sự không biết, Thái tử gia không nói gì hỏi thượng thiên, gia gì cũng không biết, ô khố mụ mụ, ngài sợ ta tức giận chuyện gì sao?!
Hỏi Tiểu Thuận Tử
bọn họ một đám đầu lắc đầu như trống bỏi, hỏi
tiếp thì một đám nước mắt lưng tròng ….
“Đông quý phi bị hàng phẩm cấp, tước đoạt quyền quản sự, tiểu lục bị phạt cấm bế ở A ca sở mười lăm ngày, hiền tài tổng đốc tuần phủ mà Đông gia tiến cử đều bị tham ô án đá xuống ngựa………..” Tứ gia chậm rãi nói, thanh âm lạnh như băng.
“Tham ô án?” Thái tử gia giật mình.
“Hừ, vị lục đệ này của chúng ta thực khó lường, hắn mới vài tuổi? Cũng dám nương theo đám người Đông gia xắp xếp vào Hồ Quảng không ít người! Lần này, là bởi vì đứa con của Hồ Quảng tổng đốc đánh chết người, khổ chủ giận dữ, lộng một vạn dân trần tình, cáo lên kinh thành, hoàng a mã nghe xong giận dữ lôi đình, tự mình hạ chỉ nói phải tra rõ, sau đó tra ra vị hảo lục đệ của chúng ta. Mấy khối nghiên mặc của Hồ Quảng, tất cả đều vào trong túi của vị hảo lục đệ này, chậc chậc sách, một khối nghiên mặc so với một năm phân lệ của chúng ta còn quý hơn! Ta phỏng chừng một năm phân lệ của ngài cũng không sánh được!” ngữ khí đại a ca cực kỳ trào phúng.
Thái tử gia im lặng, nghiên mặc đều là thứ sa xỉ
, nội vụ phủ đưa tới cung hắn nói là đặc biệt cấp nhưng hắn đều từ chối, viết vài chữ mà thôi, dùng mực tốt thế để làm chi, cũng không phải là thư pháp gia, gia cũng không phải là hoàng a mã, chữ hắn còn có thể bán lấy tiền, chữ gia thì bán cho ai đây!
Bởi vì cuộc sống thiếu thốn ở quyển cấm cùng ảnh hưởng hiện đại, ý thức cần kiệm trì gia của Thái tử gia đã hằn thật sâu
.
“Hoàng a mã đối tham ô án phi thường coi trọng, tại triều nghị cũng cáu kỉnh mấy lần, bất quá hoàng a mã vẫn nhớ đến tiểu lục trẻ người non dạ, bị người lợi dụng, liền cấm bế tiểu lục, hướng nghị cấm tham gia, tuy rằng cũng không nói ngày thả ra, bất quá, cũng chỉ vậy thôi, Lí mama bên người Đông quý phi cũng chỉ bị bắt đến Tông Nhân phủ rồi chuyển sang hình bộ. Bãi bỏ quyền quản sự, hàng phẩm cấp, cũng không tính cái gì” Tứ gia lạnh lùng nói, mặt mày đè nén phẫn nộ.
Vạn dân biểu tình, hắn cũng đã thấy qua. Thật sự là tội không thể xá!
Thái tử gia nhìn tứ gia, vị kia là dưỡng mẫu kiếp trước của ngươi nha……. Bất quá, lão tứ hận nhất tham quan ô lại….. Sinh khí như thế cũng là hợp lí …….
Lần này, tiểu lục thật sự nghịch lửa quá đà.
Trong cung đình, huynh đệ làm ầm ĩ thì không sao, không hay ho cũng chỉ là một cái Tử Cấm thành, thế nhưng liên lụy đến bên ngoài, còn làm phiền hà dân chúng! Thái tử gia trong lòng căm tức, hắn luân hồi sau, làm mọi việc chỉ để tránh tranh đoạt nhiễu sự đến dân chúng
!
Chỉ lo bản thân chi tham niệm, không để ý thiên hạ thương sinh!
Uổng công mang trên người tên của hoàng tử Đại Thanh!