Nhìn Dận Chỉ tiểu bằng hữu đi xa cho đến khi không thấy bóng dáng. Thái tử gia mới thở ra một hơi. Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, đối lão đại oán hận không thôi, cho dù có giám hộ cũng đừng bảo hộ đến mức quá đơn thuần đến vậy?! Nhìn xem lão tứ người ta đi, tuy rằng đau tiểu bát đau đến muốn chết, cũng không thủ hộ người ta đến đơn thuần thế nha.
Đã bị người kéo vào, cũng không biết phòng bị thế nào, còn liên tiếp hưng phấn hỏi gia là ai ra tay?! Hiện tại vấn đề mấu chốt là ai ra tay sao? Hiện tại vấn đề mấu chốt là ngươi bị kéo vào!!
Hoàng a mã trì cung rất nghiêm, cấm thái giám cung nữ lén mật ngữ, đặc biệt trong cung cấm, ngự hoa viên đó là địa phương nào? Đó là nơi tản bộ tối được yêu thích ở Tử Cấm thành!
Hai thái giám kia dám ở trong ngự hoa viên thì thào to nhỏ, tỏ rõ là kẻ bất trung, tam a ca ngươi thấy được mà không xử trí, còn hỏi người ta nói cái gì? Nếu đổi thành tiểu lục biến chủng, đã sớm cười lạnh đem hai thái giám kia tha đi ra ngoài trượng đánh chết!
Bất quá … đối phương dám dùng thủ đoạn thấp kém như vậy đối phó lão tam, cũng đã xác định rõ ràng tính cách lão tam đi
….
Thái tử gia nhìn trời không nói gì, nên cảm tạ vận khí ông trời ban cho lão tam, khi lão tam vừa sợ vừa giận lại lo lắng nhằm phía Càn Thanh cung, đại ca đã ra trước rồi, nên không sẽ trình diễn trò hay là tam a ca phẫn nộ giận sấm ở Càn Thanh cung, thật sự là thẹn với cao nhân tính kế tam a ca.
Thôi coi như vẫn thành công một nửa, ít nhất lão tam đã biết, sau đó, lão tam tìm đến mình.
Bất quá, đối phương rốt cuộc có ý gì??
Là muốn mình ngăn cản thành công? Hay là không muốn mình thành công?
Thái tử gia đứng ở cửa Thừa Kiền cung, nhìn trời trầm tư một hồi, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nhanh nhắm mắt, tái mở. Trong lòng rùng mình, vẫn nên giải quyết vấn đề thân thể của mình trước đi.
Nếu mình có cái vạn nhất …
Thái tử gia cười khổ trong lòng, sao mình vẫn bị cuốn vào cái lạn sự (
chuyện nhơ nhuốc xấu xa bẩn thỉu) này???
――――――――――――――――――――――――――――
Từ năm năm trước, Vương Thủ Nhân vương thái y phụ trách hoàng thất quý nhân đã bỏ thêm Thái tử gia nữa.
Mỗi ngày bắt mạch một lần, thẳng đến ba năm trước đây, Thái tử gia nổi nóng, mới đổi thành ba ngày bắt mạch một lần.
Năm năm nay, Vương Thủ Nhân thấy rất rõ ràng, nếu Thái tử gia bình an, vậy Vương Thủ Nhân hắn liền bình an. Nếu Thái tử gia có cái gì, vậy Vương Thủ Nhân hắn sẽ chờ chôn cùng.
Những lời này, hoàng thượng chưa nói, những lời này là trong năm năm nay, Vương Thủ Nhân từ ánh mắt hoàng thượng nhìn Thái tử gia mà suy ra.
Cho nên, Vương Thủ Nhân mỗi lần giúp Thái tử gia bắt mạch đều thực thận trọng cẩn thận, đương nhiên, làm người xem bệnh cho ba người tôn quý nhất hoàng thất, y thuật của Vương Thủ Nhân chủ yếu dựa vào sự cẩn trọng cẩn thận.
Cho nên, lần này, đối việc hoàng thượng đột nhiên tuyên triệu, trong lòng Vương Thủ Nhân hiểu rõ.
Nhìn kết luận mạch chứng trong tay, tim Vương Thủ Nhân như đập chậm lại, ba ngày trước, khi hắn giúp Thái tử gia bắt mạch phát hiện vài tiểu mao bệnh, tuy rằng mao bệnh rất nhỏ, nhưng nếu mặc kệ thì không bao lâu sẽ trở nặng.
May mắn, khi cấp Thái tử gia bắt mạch, mình luôn cẩn thận lặp lại, Vương Thủ Nhân sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán.
Thu thập hảo kết luận mạch chứng, Vương Thủ Nhân đi theo phía sau Cố Hỉ, trầm mặc đi tới.
Cố Hỉ đi tới đi tới, vẫn nhịn không được, quay đầu thấp giọng hỏi “Vương thái y, Thái tử điện hạ không có việc gì đi?”
Năm năm thường thường xuất nhập Thừa Kiền cung, Vương Thủ Nhân đương nhiên biết, vị Cố Hỉ công công trước mắt này cùng Thái tử gia giao tình không tồi, hơn nữa là thật tâm quan tâm Thái tử gia ….
Cũng không giấu diếm, thấp giọng nói “Cố Hỉ công công, Thừa Kiền cung có thể có một con chuột, Thái tử gia không cẩn thận bị cắn một ngụm.”
Tâm Cố Hỉ công công trầm xuống, không phải chứ … Hạ giọng, trong giọng nói có tràn đầy lo lắng “Vậy…Thái tử điện hạ hắn …”
Nếu hoàng thượng biết Thừa Kiền cung đề phòng sâm nghiêm như thế lại lọt vào một con chuột …Thân mình Cố Hỉ công công lạnh lẽo, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, chúng ta phải đem chủ nhân con chuột kia đun lên!!!
“Hoàn hảo, phát hiện sớm, không có việc gì.“Vương Thủ Nhân đồng dạng hạ giọng nói.
Mải nói chuyện cũng đã đi tới ngự thư phòng.
Cố Hỉ cùng Vương Thủ Nhân liếc nhau, đồng loạt hít vào một hơi thật sâu, đợi họ đối mặt chính là thịnh nộ long uy nha.
―――――――――――――――――――――――――――――
Thái tử gia ngồi ở chủ vị nội thất, ngón tay gõ bàn rất có tiết tấu, khép hờ hai mắt, suy tư.
Lúc này trong nội thất, không khí trang nghiêm khó có được, Tiểu Thuận Tử
cùng Tiểu Tốt Tử đều đứng thẳng một bên, thần tình có chút sợ hãi, cũng không dám lên tiếng, Bích Châu có chút lo lắng nhìn về phía Thái tử gia, hai tay vô ý thức cuộn cuộn khăn tay. Lữ Chính Tây có chút nghi hoặc có chút khó hiểu, nhưng vẫn khom người đứng ở một bên.
Năm năm qua, hắn phi thường rõ ràng ở trong lòng hoàng thượng, Thái tử gia có địa vị thế nào, cho nên, đối việc Thái tử gia ngày thường làm ra những chuyện vô cùng khó hiểu nhưng hắn không dám bằng mặt không bằng lòng, mà đối với Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử và Bích Châu được Thái tử gia tin một bề, trong lòng Lữ Chính Tây đương nhiên sẽ có ghen ghét đố kị, nhưng gần nhất, Tiểu Thuận Tử đối hắn cung kính, thứ hai, Thái tử gia cũng không vì tin họ mà coi nhẹ hắn. Người quản sự Thừa Kiền cung vẫn là hắn. Ân, bởi vậy, Lữ Chính Tây thập phần vừa lòng. Với Thái tử gia càng thêm tôn kính.
Lúc này, thực nghi hoặc Thái tử gia sao sau khi trở về liền nghiêm túc đến thế, cái gì cũng không nói, chính là vẫy lui thái giám cung nữ khác trong cung, chỉ lưu lại bốn người họ.
Thái tử gia vô ý thức gõ bàn, nghĩ, hạ độc sao? Chứng bệnh của thân thể này đích xác là có biểu hiện bị hạ độc, nhưng độc cũng chia làm vài loại, là hạ ở đồ ăn hay là trong nước, hay hạ ở túi hương nhỉ, hoặc là hạ trong nến và quần áo nha???
Đầu tiên, phải xác nhận, đối phương hẳn là không biết hoàng a mã cùng mình dùng bữa. Thứ nhất, nếu biết, đối phương biết sẽ không mưu sát mình, như vậy sẽ chọc giận hoàng a mã, ở trong lòng đối phương, mình hẳn vẫn là Thái tử không được sủng nên đối phương mới dám tùy ý làm bậy như vậy. Thứ hai, mình tin tưởng thái giám cung nữ ở Thừa Kiền cung này, đặc biệt bốn vị bên người mình, nhất định sẽ không lộ ra cái gì. Thứ ba, mình càng tin tưởng hoàng a mã bảo mật rất tốt.
Tiếp theo, có thể bài trừ độc được hạ trong thức ăn và nước, còn có quần áo cùng nến. Năm năm nay, mình đều có hai phân lệ, một phần là phân lệ cung chế, một phần là phân lệ đặc chế do hoàng a mã ngầm đồng ý, hai phân này, một phần từ cung đình an bài, một phần là ngự thiện phòng đặc chế, nếu hạ độc qua chỗ ngự thiện phòng là không có khả năng, huống chi đối phương căn bản không biết, mà phân lệ do cung đình an bài, xuất phát từ nguyên tắc không thể lãng phí đồ ăn, Thái tử gia đều để cho Lữ Chính Tây đem phân phát, cũng không nghe nói trong Thừa Kiền cung có ai sinh bệnh hay tương tự như thế.
Cho nên thức ăn nước uống đều không có khả năng, mà quần áo cùng nến, Thái tử gia tin tưởng Lăng Phổ ở nội vụ phủ tuyệt đối sẽ không để cho vật phẩm có độc được chuyển vào Thừa Kiền cung.
Như vậy chỉ có túi hương. Còn có … dụng cụ.
Ở đệ nhất thế mình không hề biết rằng dụng cụ cũng có thể hạ độc, nhớ tới ở đệ nhất thế mình thường xuyên hỉ nộ vô thường và nóng lòng tranh đoạt, Thái tử gia cười lạnh, lúc trước chính mình tưởng rằng bởi vì bực bội vì bị chán ghét vứt bỏ, tới thế thứ hai khi thành Trương Anh, cùng bác sĩ nói chuyện phiếm mới biết được, nguyên lai dụng cụ cũng có thể hạ độc …
Thái tử gia chậm rãi mở to mắt, chậm rãi nhìn quét nội thất, bình hoa, đế đèn, bát ngọc lưu ly, ấm sứ, chén trà …. cuối cùng đem tầm mắt đặt ở thứ gần nhất mà mình nhờ nội vụ phủ chế tạo ra, một cái kính vạn hoa.
Đi đến trên bàn học, khi đám người Tiểu Thuận Tử
hoang mang, Thái tử gia yên lặng dừng ở kính vạn hoa, mấy hôm nay mình vẫn luôn nghịch cái kính vạn hoa này
, bởi vì muốn nhìn một chút xem kính vạn hoa này có thể biến ảo dưới ánh nắng mặt trời hay không, nếu có thể, nói không chừng có thể khiến ngũ ngũ thất thất và tiểu bát sinh hứng thú, đối lão tứ, đương nhiên sẽ có tính gợi ý.
Bởi vì đây chính là thứ mà Dương nhân gọi là trang bị kĩ thuật, Đại Thanh chúng ta cũng có thể tự mình sáng tạo!
Trí tuệ con cháu Trung Hoa là vô cùng vô tận!
Tục ngữ nói thật đúng, có cái thứ nhất sẽ có cái thứ hai, có thứ hai rồi thứ ba thứ bốn ….
Khụ khụ, vì thế cho nên gần đây Thái tử gia thích nghiên cứu, nhận qua giáo dục hiện đại nên hứng thú của Thái tử gia cũng không phải chỉ cao bình thường.
Cầm lấy kính vạn hoa, mị hí mắt, hương vị này … trước kia cũng cảm thấy kì quái nhưng sau lại cũng không để ý.
Xem ra chính là hương vị này, thuận thế vứt xuống kính vạn hoa, Thái tử gia nghĩ, muốn đi vào Thừa Kiền cung còn đảm bảo gia sẽ chạm vào, mình cũng chỉ có nhờ Lăng Phổ đặc chế ra. Chính là chỉ hứng thú nhất thời, sao có thể nghĩ rằng mình sẽ trúng độc ni??
Ân, xem ra phải thỉnh giáo chuyên gia.
Xoay người, đang muốn kêu Tiểu Thuận Tử
đi thỉnh Vương thái y lại đây một chuyến, trước mắt liền tối sầm.
“Bảo Thành!!!”
Trước khi ý thức Ngã vào hắc ám, Thái tử gia dường như nghe được thanh âm hoàng a mã kinh hoảng, trong lòng nghĩ nghĩ, nguyên lai hoàng a mã cũng có lúc sẽ kinh hoảng nha
――――――――――――――――――――――――――――――
Lão tứ, tiền Ung Chính gia, tứ gia của chúng ta ngồi ở trong a ca viện, mặt mày vi liễm, trong lòng cân nhắc đủ loại tin tức mà hôm nay nghe được cùng với tin tức vừa mới truyền đến.
Đại ca sao lại đi thỉnh chiến?
Chuyện này hoàn toàn bất đồng với đệ nhất thế
…
Tứ gia trầm mặc, nhất định lại bởi vì Thái tử gia mạc danh kỳ diệu kia!
Đối với chuyện mạc danh kì diệu mà Thái tử gia làm, tứ gia vẫn giữ thái độ người xem, hắn muốn nhìn một chút Thái tử gia trọng sinh giống mình sẽ muốn làm gì, thẳng đến hai năm trước, hắn mới hiểu, Tác Ngạch Đồ đi Quảng Đông xa xôi, chẳng những đưa cho Thái tử gia ngoạn ý cổ quái, còn kính hiến mấy thứ đồ kì quái mà người ta gọi là đồ chơi Tây Dương cho hoàng a mã, có súng kíp, có bản đồ ngoại bang, còn có dệt cơ, tối trọng yếu là, Tác Ngạch Đồ đưa cho hoàng a mã một vài quyển sách gọi là “ chế độ” của quỷ Dương và vân vân
…
Khi ở Vô Dật trai đọc sách, hoàng a mã gọi bọn hắn cùng đến nhìn “ chế độ” cùng bản đồ, trong lòng hắn khϊếp sợ, từng làm đế vương, trong lòng hắn có bao nhiêu rõ ràng, phân chế độ này chính là trợ giúp cho Đại Thanh.
Lúc ấy nhìn Thái tử gia đạm cười, hắn đoán rằng, chẳng lẽ là Thái tử gia kêu Tác Ngạch Đồ làm vậy
??
Tái sau lại, chậm rãi hắn phát hiện, đại ca thay đổi, tam ca thay đổi, lão ngũ cùng lão thất cũng thay đổi.
Không, không phải biến, phải nói, là không giống, thế này đại ca vẫn như cũ thích cùng Thái tử gia đối nghịch, chính là chỉ là chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi, đồng thời cũng thực chiếu cố đệ đệ, đặc biệt đối lão tam, vẫn giống đời trước khinh bỉ xuất thân tiểu bát, chính là cũng không cho phép ngoại nhân khinh mạn tiểu bát, có một lần, hắn thấy đại ca trượng phạt một thái giám dám khinh mạn tiểu bát.
Tam ca cũng thế, đặc biệt tín nhiệm đại ca cùng Thái tử gia, luôn chiếu cố đệ đệ, chỉ thích yên tĩnh, cũng không thích triều chính.
Lão ngũ cùng lão thất thực hoạt bát, lão thất tuy rằng thực tự ti vì mình tàn tật, nhưng tính tình cũng rất ôn hòa.
……
Này hết thảy đã phát sinh như thế nào? Dường như biến hóa từng giọt một, đợi cho đến khi mình phát hiện đã sớm thành huynh hữu đệ cung
…
Như vậy, cũng không tồi. Tứ gia ngẩng đầu ngóng nhìn nóc nhà.
Chính là có người không đồng dạng như vậy, lục a ca Dận Tộ.
Rốt cuộc đó là thần thánh phương nào?
Hôm nay, tam ca đi ngự hoa viên, sau tam ca lại đi tìm Thái tử gia … còn đợi cho đến khi lên đèn mới về?
Đoan chính ngồi ở trên ghế, tứ gia đem lưng dựa vào ghế tựa, trong lòng cân nhắc, lấy tính tình cùng tâm cơ của tam ca trong thế này, phỏng chừng là bị người ta nhớ thương nha
.
Người nhớ thương này cũng có thể là lục a ca không biết từ đâu chui ra kia
…
Đôi mắt tứ gia lạnh lùng, hôm nay dám tính kế tam ca, cũng không sợ đại ca lấy đao chém hay sao?
Tiểu lục tính kế tam ca cũng không ngoài nhằm cho Thái tử gia nhúng tay vào chàm, đáng tiếc, tiểu lục tính kế sai người. Có vị kia ở, Thái tử gia nhiều nhất ẩm ướt tay áo!
Đôi mắt tứ gia hiện lên một ánh sáng lạnh, gia mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, gia cũng không phải là Thái tử gia, gia cũng không lấy hảo tính tình để đối xử với ngươi đâu!
Vì tiểu lục nhiều lần tính kế ám toán tiểu bát, trong lòng tứ gia đã đem đối phương kéo vào sổ đen.
Tứ gia không thèm nghĩ vì sao kẻ kia muốn tính kế tiểu bát, đó không phải tác phong của tứ gia!
Tứ gia chỉ biết là đối phương đã tính kế tiểu bát, sau đó là nhớ là ngày mấy tháng mấy năm nào …
Đối tứ gia chúng ta mà nói, tiêu phí thời gian tự hỏi vì cái gì tính kế tiểu bát của gia là thực nhàm chán, bởi vì trừ bỏ hoàn thành mấy thứ mạc danh kỳ diệu mà Thái tử gia ném tới nhưng lại rất có ích cho Đại Thanh ra, tất cả thời gian của tứ gia chính là tiểu bát!
Cho nên, thời gian của gia là vạn phần quý giá!