Khang Hi đế rửa mặt xong, bỏ đi một thân mỏi mệt, tinh thần sáng láng tiêu sái tiến nội thất, Cố Hỉ cùng Lữ Chính Tây sớm thu xếp xong bữa tối.
Nhìn bữa tối, năm năm như nhau đều là bốn món một canh.
Thanh chưng ngư, ma bà đậu hủ, đông sườn thịt, rau xanh xào, cộng thêm một bát canh xương hầm.
Khang Hi đế ngồi ở chủ vị, tầm mắt dừng ở bát xương hầm đang bốc khói một hồi, trong lòng nghĩ, hôm nay nên để Bảo Thành uống nhiều thêm một chén xương hầm nữa.
Một bên Cố Hỉ bưng bát trà đi lên, khóe mắt liếc qua bữa tối, trong lòng co rút, năm năm, Cố đại công công vẫn không tập được thành thói quen nha, liên tục phá lệ phân lệ (
hiểu đơn giản là
phần đồ ăn và vật dụng chia cho các cung
, hoàng đế thì có rất nhiều, nhớ không lầm 36 món gì đó á =))) của cung đình, được rồi, ta biết hoàng thượng đau Thái tử gia, cho nên ngầm đồng ý Thái tử gia không đếm xỉa phân lệ, nhưng mà hoàng thượng, ngài là hoàng thượng nha, sao có thể cùng Thái tử gia dùng bữa tối a a a, lại còn cùng ăn một bát xương hầm ……… Làm một lão thái giám đủ tư cách, Cố đại công công xấu hổ, Cố đại công công rơi lệ, một tên quan cửu phẩm tép riu trong kinh thành cũng ăn tốt hơn đó nha!!
Cố Hỉ công công rối rắm cùng xấu hổ, Khang Hi đế không có nhìn đến, thấy được nhiều nhất là một ánh mắt thản nhiên liếc qua, hiện tại, hắn rất kỳ quái, Bảo Thành đã chạy đi đâu?
“Cố Hỉ, Thái tử điện hạ đâu?” Khang Hi đế nhíu mày hỏi.
Cố Hỉ công công vội vàng lấy lại tinh thần, tiến lên tiếp nhận bát trà, thấp giọng nói “Hồi hoàng thượng, Thái tử điện hạ nói muốn đi nội vụ phủ một chuyến.”
Nội vụ phủ? Khang Hi đế khẽ nhíu mày, đi nội vụ phủ làm cái gì? Bữa tối chưa dùng đã bỏ chạy đi ra ngoài, Bảo Thành không sợ mệt sao?
Đang nghĩ có nên phái người đi tìm hay không, Thái tử gia xốc lên rèm cửa thấy Khang Hi đế liền nhàn nhạt cười, tươi cười mặc dù không rộ lên, lại lộ ra chân thật ấm áp, chậm rãi đi vào.
Đi đến cách Khang Hi đế vài bước, Thái tử gia đang muốn hành lễ, lại bị Khang Hi đế một phen kéo đến bên người ngồi xuống, còn thu được ánh mắt thoáng cảnh cáo của Khang Hi đế, Thái tử gia liền sờ sờ cái mũi, nhu thuận ngồi xuống, nhìn Khang Hi đế vẫy lui mọi người, mới cười cười mở miệng.“A mã, ngài đã tắm rửa xong rồi sao?”
Khang Hi đế khẽ gật đầu, trong lòng đối việc Bảo Thành đến nay vẫn luôn muốn hành lễ thì có chút hờn giận, không phải đã nói rồi sao? Khi có hai người thì đừng dùng mấy thứ hư lễ, ân, có lẽ thời gian để dưỡng thành thói quen chưa đủ, không quan hệ……….
Nhìn dung nhan tú nhã điềm đạm của Thái tử gia ở dưới ánh nến, Khang Hi đế mỉm cười, còn có thời gian cả đời………
“Đúng rồi, a mã, ngài về sau ăn ít thịt thôi nha.” Thái tử gia nhìn Khang Hi đế dùng cái thìa múc cốt thang, nghĩ đến giữa trưa hôm nay ở bãi săn, Khang Hi đế dường như đã ăn vài khối thịt lộc, không khỏi nhíu mày nói.
Khang Hi đế đem cốt thang múc tới bát trước mặt Thái tử gia, ôn hòa cười “A mã có chừng mực.” Nghĩ đến là Bảo Thành đang quan tâm mình, tâm tình Khang Hi đế thỏa mái không thôi.
Thái tử gia không cho là đúng, có chừng mực? Có chừng mực thì lúc trưa không nên ăn nhiều thịt lộc đến thế
. Nghĩ đến sau khi mình chuyển thế mới biết được căn nguyên căn bệnh hại chết hoàng a mã, khi hoàng a mã mất
mình sớm đã bị quyển cấm nên không biết hoàng a mã chết bệnh, mà khi chưa bị quyển cấm, mình đối thân thể hoàng a mã cũng không quan tâm, khi đó hoàng a mã ở trong mắt mình giống như thần, tử vong tựa hồ cách người rất xa……….
Hiện giờ bắt đầu một lần nữa, mình vẫn nên phòng ngừa chu đáo cho thỏa đáng, đầu tiên, vẫn là để a mã ăn ít thịt thôi, từ phương diện ăn uống mà bắt đầu ………..
Dùng xong cơm, Thái tử gia nhìn thời gian, phỏng chừng hoàng a mã ngồi thêm một lúc sẽ phải đi thực hiện nghĩa vụ chủng mã
, liền mở miệng nói “A mã, Bảo Thành cám ơn a mã ban thưởng.” Dứt lời, nhịn không được mặt mày loan loan. Hồ li bạc kia hắn thực thích
Khang Hi đế mỉm cười, sờ sờ đầu Thái tử gia, tươi cười ôn hòa sủng nịch “Bảo Thành thích không?”
“Thích.”
“Thích là tốt rồi.”
Phụ tử hai người ngồi ở trên tháp, hàn huyên một hồi, Thái tử gia thấy Khang Hi đế thế nhưng chưa tính toán đi, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ đêm nay không đi làm chủng mã? Quên đi, hắn chỉ là nhi tử, không nên quản rộng làm gì, đi lấy sách xem thôi
Khang Hi đế thấy Thái tử gia dựa vào tháp đọc sách nhưng không thực thoải mái, liền lôi kéo Thái tử gia nằm ở trên đùi mình, bản thân cũng rút một quyển ‘sách’ do Thái tử gia tự chế. Đang xem, nhất thời hơi thở ấm áp không tự giác liền bắt đầu tràn ngập, Cố Hỉ vài lần đi lên thêm nước trà cùng điểm tâm, cũng không từ tự chủ phóng khinh cước bộ.
Bóng đêm nặng nề, mí mắt Thái tử gia nhịn không được cao thấp bắt đầu đánh nhau.
Khang Hi đế cúi đầu nhìn, đôi mắt xinh đẹp của Thái tử gia có chút ấm áp, ánh mắt bắt đầu mê mang, Khang Hi đế không khỏi ngẩn ra, lập tức nhu hòa cười, phóng thấp giọng âm nói “Bảo Thành, đừng ngủ ở nơi này, sẽ cảm lạnh.”
Thái tử gia lăng lăng gật đầu, suy nghĩ đã bắt đầu mê mộng.
Khang Hi đế lại cười, tươi cười lộ ra tràn đầy sủng nịch cùng thỏa mãn, khom người, dễ dàng ôm lấy Thái tử gia, liền hướng nội thất đi đến.
Đem Thái tử gia an trí tốt lắm, mới xoay người rời đi.
Đi đến cửa nội thất, Cố Hỉ nghĩ đến hoàng thượng phải bãi giá, chuẩn bị dâng lên lục đầu bài, trong lòng rốt cục có thể thở ra một hơi, khi trong lòng đang chuẩn bị rơi lệ chúc mừng hoàng thượng rốt cục cũng rời bước khỏi Thừa Kiền cung, Khang Hi đế lại lạnh nhạt thấp giọng mở miệng “Đêm này trẫm ở đây.”
Cố Hỉ ngẩn ngơ. Lại, lại ở đây nữa sao??
Không phải chứ? Hoàng thượng, tuy rằng mỗi lần ngài lâm hạnh xong phi tử đều lén lút, hàm hồ! Hoàng thượng là quang minh chính đại, Cố Hỉ trong lòng tự trừu miệng một chút, chạy tới Thừa Kiền cung cùng Thái tử gia chui vào một ổ chăn, chính là, hoàng thượng, tháng này ngài chưa lâm hạnh quá một lần nha nha nha!!
Ngài nếu không lâm hạnh phi tử, Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ kêu chúng ta đi uống trà a, chúng ta rất sợ a!
Khang Hi đế lạnh nhạt nói xong, vứt một đống Cố Hỉ công công đang trong tình trạng rối loạn ở lại. Tự chiếu cố mục đích bản thân mà trở lại nội thất.
Động tác thuần thục cởi bỏ quần áo của mình, liền lên giường, thản nhiên lưu sướиɠ ôm chầm Thái tử gia, cùng gặp Chu Công thôi.
Bất quá, trước khi gặp Chu Công, Khang Hi đế vô cùng thân thiết hôn nhẹ cái trán của Thái tử gia, có chút bất đắc dĩ, sủng nịch thấp giọng oán giận nói “A mã đều săn hồ li đưa cho ngươi, tiểu hồ ly ngươi cũng không lấy cái gì tặng cho a mã sao?” Nghĩ nghĩ, lại thấp giọng nỉ non nói “Thôi thôi, chỉ cần ngươi đừng không để ý tới a mã là tốt rồi……….”
—————————————————————–
Năm nay, Chuẩn Cát Nhĩ phạm biên. Hướng nghị quyết nghênh chiến. Mệnh Tác Ngạch Đồ, Dụ thân vương lãnh binh.
Ngày hôm đó, Cách Nhĩ Phân mới vừa đi ra Càn Thanh cung, chỉ thấy Nạp Lan tài tử bình tĩnh đứng cách đó không xa, nhức đầu, thật sự có chút đau đầu a. Vừa dừng lại, nên đi trốn, liền nghe được một tiếng trong trẻo “Cách Nhĩ Phân thúc thúc ”
Cách Nhĩ Phân sửng sốt, phía sau Nạp Lan tài tử hé ra một thân ám xanh, gương mặt tú nhã, thiếu niên phong tư sâu sắc.
“Thái tử điện hạ?”
Kỳ thật……… Thái tử gia cũng thực rối rắm, hôm nay mới đi ra Vô Dật trai, mới vừa đi không xa, đã bị Nạp Lan tài tử từ đâu chạy đến ngăn lại.
Nạp Lan tài tử rất kiên định, quỳ xuống, dập đầu, cầu Thái tử gia nhất định phải thuyết phục Cách Nhĩ Phân lưu lại, không cần đi đánh Chuẩn Nhĩ Các.
Còn nói cái gì nếu Cách Nhĩ Phân có cái gì ngoài ý muốn, mình cũng không muốn sống…….
Thái tử gia lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, sau đó, hắc tuyến.
…………. Khi nào thì, Nạp phủ cùng Tác phủ đã phát triển ra một đôi……….CP??
CP này cũng thực rắc rối, ngẫm lại quan hệ của Nạp Lan Minh Châu cùng thúc thúc, Thái tử gia hắc tuyến, chẳng lẽ giống như Hoan Hoan đã nói, tương ái tương sát? Hay là ân oán cẩu huyết hào môn??
Chẳng lẽ, ở một đời trước, Nạp Lan tài tử vì tình sở khốn, cuối cùng buồn bực mà chết, lại bởi vì Cách Nhĩ Phân thúc thúc? Hàm hồ, không đúng! Lúc ấy Cách Nhĩ Phân thúc thúc còn sống nha! Ngạch…… Bất quá, lúc ấy, Cách Nhĩ Phân thúc thúc tựa hồ là bởi vì đánh Chuẩn Nhĩ Các thành công, hoàng a mã phong tước, còn tứ hôn, dường như tứ hôn không lâu thì Nạp Lan tài tử chết ………
Đang YY đến vui vẻ, Thái tử gia bởi vì Nạp Lan tài tử liên thanh thúc giục mà thần hồn quay về.
Thái tử gia trên trán một loạt hắc tuyến. Chính mình cũng được Hoan Hoan gọi cái gì là hủ độc đi? Như thế nào mà từ chuyện tình loạn thất bát tao vô tung vô ảnh này mà mình cũng có thể YY ra nguyên cớ cơ chứ?
“Cách Nhĩ Phân thúc thúc, ngươi thật muốn đi?” Thái tử gia cân nhắc đắn đo, vẫn mở miệng, tuy rằng biết kiến công lập nghiệp là nguyện vọng Cách Nhĩ Phân thúc thúc, chính là, nhìn Nạp Lan tài tử bên cạnh vẻ mặt tiều tụy, Thái tử gia vẫn quyết định mở miệng.
Dù sao, Nạp Lan tài tử chính là tiểu thụ được hàng vạn hàng nghìn hủ nữ hâm mộ a!!!
Vẫn là một trong những người Hoan Hoan thích nhất. Dù sao, nếu đã trở lại, cũng nên cho Hoan Hoan một con bướm là Nạp Lan đi.
Cách Nhĩ Phân sửng sốt “Đi đâu?”
“Đi đánh Chuẩn Cát Nhĩ a!” Thái tử gia cũng sửng sốt.
Hình như hiểu lầm???
Cách Nhĩ Phân nhìn Nạp Lan tài tử, sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng cười mở miệng “Ta tuy rằng muốn đi, nhưng ta không đi.”
“A?” Thái tử gia không nói gì, trong bụng gia đã để dành rất lâu bài luận
‘Luận về lợi hại khi đi đánh Chuẩn Cát Nhĩ ’, nghĩ mãi trong đầu mới ra, chẳng phải uổng phí công phu sao
?
Nhìn Nạp Lan tài tử bên cạnh đã khó nén kích động, Thái tử gia xoay người, quên đi, dù sao sự tình cũng đã giải quyết thì tốt rồi.
Đang muốn đứng dậy cáo từ, tính toán lưu lại cái không gian, khụ khụ, hai người dường như rất có JQ, Cách Nhĩ Phân lại đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng “Thái tử điện hạ, vừa mới nô tài ở Càn Thanh cung nhìn thấy đại a ca …….”
Lão đại? Thái tử gia nghĩ nghĩ, ở đệ nhất thế hình như bây giờ lão đại cũng không có chuyện gì đi? Hắn lúc này chẳng phải phải vội vàng ra cung kiến phủ cùng thành hôn sao?
“Đại a ca hướng hoàng thượng thỉnh chiến Chuẩn Cát Nhĩ ”
Thái tử gia ngẩn ngơ.
————————————————————————-
Trong Càn Thanh cung, trầm mặc khó nhịn. Không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông. Cố Hỉ công công lúc này hết sức hoài niệm nội thất Thừa Kiền cung, nơi đó xuân về hoa nở………..
Khang Hi đế mị hí mắt, Cố Hỉ thoáng lui lui, hắn biết, hoàng thượng sinh khí. Tận lực đem mình lui thành một vòng, lui bước đến chuẩn bị biến thành vách tường.
“Ngươi nói, ngươi phải thỉnh chiến?” Khang Hi đế thần sắc bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt đại a ca, từng chữ từng chữ hỏi
Lão đại thẳng lưng, tuy rằng trên lưng đầy mồ hôi lạnh ứa ra, trên trán có mồ hôi chảy ra, thẳng đến lúc này hắn mới biết được, cái gì gọi là long uy!
Ánh mắt hoàng a mã quả như lưỡi kiếm! Đâm thẳng trái tim hắn! Hắn sợ hãi! Tâm tư xấu xa tựa hồ bị lôi ra đặt dưới ánh sáng! Hắn xấu hổ vô cùng!
Nhưng hắn vẫn kiên trì đứng thẳng lưng, lớn tiếng hồi đáp “Hồi hoàng a mã, nhi thần là hoàng tử Đại Thanh, nhi thần cũng là con dân Đại Thanh! Quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách, nhi thần nguyện cùng hoàng thúc, Tác đại nhân tiền mã sĩ tốt, vì Đại Thanh ta góp một phần lực!”
Khang Hi đế đứng, nhìn xuống đại a ca vẻ mặt chính khí lăng nhiên, khóe miệng nhất câu, trào phúng cười “Quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách? Lời này nói không sai!”
Hơi hơi ngồi xổm xuống, hạ giọng “Dận Nghị, ngươi nghĩ trẫm không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì?!”
Đôi mắt nhíu lại, nhìn thân hình lão đại hơi hơi cứng đờ, trong mắt chợt lóe qua hoảng sợ, ý cười lại trào phúng, đôi mắt càng thêm lạnh như băng “Ngươi là nhi tử của trẫm, ngươi là a ca của Đại Thanh! Ngươi, trách nhiệm hiện tại chính là lập gia đình! Chuyện của ngươi, trẫm có thể xem như không biết, ngươi nếu tái cố chấp, đừng trách trẫm không niệm tình phụ tử!”
Không nhìn sắc mặt đại a ca trắng bệch, phất tay ý bảo lui ra, nhưng đại a ca lại vừa quỳ vừa tiến lên vài bước, dập đầu thống khổ kêu lên “Hoàng a mã, cầu hoàng a mã để nhi thần xuất chinh! Hoàng a mã, nhi thần cầu ngài!”
Khang Hi đế đi đến trước ngự án, chậm rãi xoay người, vẻ mặt khó lường, trong mắt lại hiện lên một tia lãnh ý.
Cố Hỉ đứng một bên hết hồn, đang muốn tiến lên, đôi mắt thị lực 2.5 miết đến thân ảnh ám xanh xuất hiện ở ngoài cung, vì thế nhãn tình sáng lên, kêu lớn “Thái tử điện hạ cầu kiến!”
Khang Hi đế nhíu mày, đôi mắt thản nhiên đảo qua Cố Hỉ hô xong liền giả thành vách tường, khi thân mình Cố Hỉ Lạnh toát, trong lòng không ngừng kêu khổ, Khang Hi đế lại xoay người phất tay “Tuyên!”
Cố Hỉ mừng rỡ, vội vàng tiến lên đáp lời, quay đầu liền chạy ra Càn Thanh cung.
Thái tử gia vừa đi vừa nghĩ lão đại sao lại đột nhiên nổi điên, chỉ thấy Cố Hỉ vội vã lại đây, không khỏi dừng lại cước bộ “Cố công công, làm sao vậy?” Càn Thanh cung lụt? Cháy?
Cố Hỉ có chút thở không nổi, cũng không dùng hư lễ nữa, hơi hơi khom người, thấp giọng thở nói “Thái tử điện hạ, ngài mau cứu đại a ca đi, hoàng thượng muốn trách phạt đại a ca.”
Thái tử gia chấn động. Lão đại, ngươi rốt cuộc bị động gì thành điên rồi?!
Trong Càn Thanh cung, đại a ca vẫn dập đầu không ngừng như cũ, trên trán đều chảy ra máu, nhưng vẫn từng cái từng cái dập đầu lặng lẽ, một bên dập đầu, một bên miệng còn thê thê cầu “Hoàng a mã, nhi thần thỉnh chiến.”
Mà Khang Hi đế, ngồi trên long ỷ, vẻ mặt bình tĩnh phê chữa tấu chương.
Thời điểm Thái tử gia đi vào Càn Thanh cung, chỉ thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Lão đại rốt cuộc suy nghĩ cái gì?! Sao lại gây sức ép cho mình như thế? Hảo hảo lo liệu hôn sự của mình có phải tốt không, để làm chi tranh mà phải tranh đi đánh Chuẩn Cát Nhĩ, lại không gì ưu đãi! Ngạch, đương nhiên, nếu lập công, cũng không tồi, chính là, nếu có cái vạn nhất, không phải cái gì cũng không có sao
?!
Thái tử gia nhớ rõ, ở đệ nhất thế, hình như lão đại lập gia đình xong
mới xuất chinh.
Ánh mắt lén nhìn hoàng a mã trên long ỷ, thấy hoàng a mã nhà mình vẻ mặt bình tĩnh cực kì, trong lòng càng trầm, nếu nổi giận thì hoàn hảo, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, liền có nghĩa trong lòng giận đến cực điểm rồi.
“Nhi thần bái kiến hoàng a mã, hoàng a mã cát tường.” Vén lên áo choàng, Thái tử gia quy củ cung kính hành lễ.
Khang Hi đế nhíu mày, cho nên nói, hắn không thích cùng Bảo Thành ở Càn Thanh cung. Bảo Thành vào Càn Thanh cung liền quy củ vô cùng. Phất tay ý bảo Thái tử gia đứng dậy, trong lòng yên lặng đối Cố Hỉ bỏ thêm nhất bút.
Thái tử gia đứng dậy, ra vẻ kinh ngạc nhìn đại a ca một cái “Đại ca, ngài sao còn ở nơi này, ta vừa mới nhìn thấy tiểu tam tìm ngài đó. Ngài nếu không đi gặp tiểu tam, đệ đệ thấy hắn tìm vội vã lắm ……” Thái tử gia tươi cười, đối vết máu trên trán đại a ca thì như không thấy.
Đại a ca do dự, nhìn Thái tử gia, đã thấy trong đôi mắt của Thái tử gia hàm chứa cảnh cáo, vì thế, khom người đối Khang Hi đế hành lễ “Hoàng a mã, nhi thần cáo lui trước.”
Khang Hi đế lạnh lùng phất tay, ý bảo lui ra.
Nhìn đại a ca đi xa, Thái tử gia mới nhẹ nhàng thở ra, thế này, thật vất vả mới cải biến quan hệ huynh đệ bọn họ. Hắn cũng không muốn mất đi những huynh đệ này
“Vừa lòng?” Thanh âm trầm thấp mang theo bất mãn vang lên phía sau
Thái tử gia xoay người, nhìn nhìn bốn phía, không biết tự khi nào, Càn Thanh cung to như vậy chỉ còn lại có hai người phụ tử bọn họ, ngay cả Cố Hỉ cũng đều lui xuống, vì thế hơi hơi ngửa đầu, mặt nhăn mũi nhăn “Hoàng a mã, đây là có chuyện gì?”
Khang Hi đế không trả lời, chỉ xoay người đi đến bên tháp ngồi xuống. Thái tử gia đương nhiên cũng đi theo phía sau.
“Hoàng a mã?” Thái tử gia khó hiểu. Trong lòng có chút trầm trọng, xem ra việc này có chút nghiêm trọng, hoàng a mã cũng không muốn nói.
“Đại ca ngươi, hắn đối lão tam có tâm tư không nên có……..” Trầm mặc sau một lúc lâu, Khang Hi đế cân nhắc mở miệng, đôi mắt sâu thẳm mang theo hàm nghĩa không rõ nào đó, nhìn về phía Thái tử gia, gắt gao, một cảm xúc không quá tồi.
Thái tử gia ngẩn ngơ, giật mình một hồi lâu, mới lắp bắp mở miệng “Hoàng, hoàng a mã, có phải đã lầm hay không?” Trong lòng bi thúc, không phải thật sự đi? Chính mình bình thường tuy rằng thích lấy lão tam để chọc ghẹo lão đại, khá vậy hỉ là đùa mà thôi, ngay cả đùa cợt hơi khác người cũng không dám, loại chuyện này nếu a mã biết rồi ……… A a a a, lão đại, ngươi bình thường không lên tiếng thì thôi, cất tiếng liền kinh người như thế a?!
Khang Hi đế im lặng, trong lòng hiện lên một tia thất vọng, xem ra Bảo Thành đối chuyện này đã có chút mâu thuẫn a…….
Khang Hi đế cầm bát trà lên, thuận thế đẩy một chén tới trước mặt Thái tử gia, mới thản nhiên mở miệng “Trước kia, đại ca ngươi hôn trộm lão tam, bị ta nhìn thấy.”. Ngữ khí tương đương bình tĩnh.
Thái tử gia rối rắm, lão đại a, ngươi sao không thể nhẫn như vậy a?! Ngươi xem lão tứ, nhiều ẩn nhẫn a. Cái này tốt lắm, ăn vụng bị tóm, ngươi muốn hại mình cùng lão tam sao a a a a?! Thái tử gia phát điên ~~~~~~~
“A, a mã, ngài, không tức giận?” Thái tử gia phát điên xong, mới giựt mình phát giác, thái độ a mã hắn phi thường kỳ quái. Bình tĩnh đến thế?
Khang Hi đế nhìn Thái tử gia, tựa tiếu phi tiếu mở miệng “Sinh khí có thể giải quyết sự tình sao?” Khang Hi đế buông bát trà, mắt nhìn phương xa, trầm giọng mở miệng “Đại ca ngươi thích lão tam, ta mặc kệ, việc này đừng nháo đến ai cũng biết là tốt, ta có thể cái gì cũng không biết, chính là, đại ca ngươi nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm, vậy không được! Con ta, hoàng tử Đại Thanh, ngay cả loại trách nhiệm thuộc về mình cũng không nguyện gánh vác thì sẽ chẳng gánh vác được cái gì, chỉ là, phế vật!!”
Thái tử gia chấn động, không khỏi giương mắt chăm chú nhìn Khang Hi đế nhíu mày trầm giọng trách cứ, hoàng a mã hắn.
“Nói cái gì quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách?! Hừ, ngay cả trách nhiệm mình nên gánh vác đều muốn trốn tránh, còn nói cái gì quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách?! Trách nhiệm của thất phu là cái gì?! Trách nhiệm của kẻ thất phu chính là làm tốt việc của mình! Đừng cho quốc gia thêm phiền toái! Đại ca ngươi, thân là hoàng tử Đại Thanh, lập gia khai phủ chính là việc hiện tại của hắn, cho dù hắn thích lão tam, cũng phải lập gia đình khai phủ! Đây là trách nhiệm hoàng tử Đại Thanh!”
Có lẽ là bởi vì đè nén quá lâu, Khang Hi đế khó được ở trước mặt Thái tử gia thao thao bất tuyệt, đại luận xong rồi, trong lòng khó nén mệt mỏi cùng chua sót, Dận Nghị, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn bảo vệ lão tam thôi sao? Thân là hoàng đế Đại Thanh, hoàng a mã ngươi là ta đã gánh bao phần trách nhiệm, vậy mà thành hôn ngươi cũng không nguyện hay sao?
Hơi hơi nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay có thêm đôi tay nhỏ bé ấm áp, bàn tay nhỏ hơn tay của hắn nhiều lắm, cũng rất ấm áp. Nhịn không được, đưa tay kéo chủ nhân vào trong lòng, gắt gao vòng trụ, hận không thể nhu tận xương tủy, giấu nhập trong lòng.
“A mã……” Thái tử gia nhịn không được thân thủ ôm ấp nam nhân vĩ ngạn tuấn mĩ trước mặt này, hoàng a mã hắn.
Ở đệ nhất thế, hiểu biết của hắn với hoàng a mã thực quá ít
……….