Nếu nói Thái tử gia giờ phút này đối thánh chỉ mạc danh kì diệu kia có cảm xúc gì, thì chỉ duy nhất là vô cùng cảm tạ
— sau khi sống lại,hắn rốt cục có thể rời đi Tử Cấm thành một lần
!!!
Vì thế, khuôn mặt Thái tử gia vốn lãnh đạm thì nay ở Đông Môn nhìn thấy xe ngựa, rốt cục mặt mày hớn hở một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi, giây lát lướt qua, tính cảnh giác đã thâm căn cố đế của Thái tử gia nói cho hắn, giờ này khắc này, vẻ mặt hẳn là nên sầu bi một chút, Tử Cấm thành có lẽ sẽ thiếu nhiều thứ nhưng không thiếu ‘ nhãn tuyến ‘
( cơ sở ngầm / mật thám).Mà khi Thái tử gia tiêu sát tiến đến bên xe ngựa.
Một thị vệ đứng ở bên xe ngựa vừa thấy Thái tử gia, liền khom người quỳ xuống hành lễ, vừa hành lễ vừa nói “Nô tài Nạp Lan Dung Nhược khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Thái tử gia chấn động trong lòng: Nạp Lan Dung Nhược!?
Cái người với một câu miêu tả
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.” Đời sau vô cùng thịnh hành, mê đảo hàng vạn hàng nghìn hủ nữ — Nạp Lan Dung Nhược?!
[ Chú thích: Nạp Lan Dung Nhược còn gọi là Nạp Lan Tính ĐứcNói về tiểu sử,
Nạp Lan Tính Đức
(1655-1685), là người Mãn, tự Dung Nhược, hiệu là Lăng Già Sơn Nhân, là một trong những
nhà thơ nổi tiếng nhất đời Thanh. Thi từ của ông chẳng những được ca tụng trên thi đàn thời Thanh, mà đối với toàn bộ lịch sử văn học Trung Quốc, “Nạp Lan từ” cũng chiếm hữu một vị trí rực rỡ lóa mắt. Ông sinh vào thời kì Mãn Hán dung hợp, điển hình của thời đại mà hưng suy của gia đình quý tộc có liên hệ với Vương Triều quốc sự. Ông tuy theo hầu đế vương, lại hướng tới cuộc sống bình thản
. Đặc thù hoàn cảnh sinh hoạt cùng thân phận như vậy, cộng thêm tài hoa cá nhân siêu dật của ông, khiến cho thi từ sáng tác hiện ra cá tính độc đáo đặc thù cùng phong cách nghệ thuật mới lạ. Câu thơ của ông đến nay còn lưu truyền:“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến? Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến......”(“Nhân sinh nếu mãi chỉ như khi mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn? Thay đổi đó là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi?) ]Tiểu thụ Nạp Lan mà Hoan Hoan thích nhất?!
Khụ khụ, không đúng, không đúng, đó là do đời sau YY……….
Khuôn mặt Thái tử điện hạ đạm tĩnh phất tay ra hiệu Nạp Lan Dung Nhược đứng dậy, một bên không dấu vết đánh giá, Thái tử gia khi ở đệ nhất thế do chênh lệch tuổi tác nên hiểu biết về Nạp Lan Dung Nhược không nhiều, nhưng từ nam nhân kia nghe qua không ít lời tán thưởng, phải biết rằng, nam nhân động kinh kia là người rất khó khen ngợi kẻ khác…….
Ân, tuy rằng đời sau YY quá nhiều, bất quá, bộ dạng thật sự không tồi, phong tư sáng sủa, gương mặt tuấn tú, tối xuất chúng chính là cặp mắt, ví như vì tinh tú, lóng lánh, cũng không bỏng mắt.
Văn võ song toàn, bề ngoài như là kẻ tình si?
Lúc này, Nạp Lan Dung Nhược dường như mới chỉ mười sáu đi
? Không biết đã thành thân chưa?
Hoan hoan nói, CP tối kinh điển là Khang Lan Phối? Khang Hi
x Nạp Lan?
Ha hả, cái Khang Lan Phối gì đó cũng rất có thể nha, không biết có mình trong đó không?. Nha, phi phi phi……… Sao lại đem chính mình kéo vào?! Đều do Hoan Hoan………….
Lúc này, Thái tử gia đã ngồi ở trên xe ngựa, một bên nhàm chán YY, một bên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tầm mắt ngẫu nhiên đảo qua một tiểu nam hài
nắm lấy tay một tiểu cô nương, cầm băng đường hồ lô (
mứt quả ghim thành xâu)
cười cười đi qua, trong lòng hâm mộ, nghĩ, nếu mình thật có thể tái kiến Hoan Hoan cùng Nhạc Nhạc, thì cứ để cho bọn họ đem mình YY một trăm lần chắc cũng không sao?
“Điện hạ…….” Nạp Lan Dung Nhược
bỗng nhiên cất tiếng, cưỡi ngựa tới gần bên cửa xe, trên mặt tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt ấm áp.
Thái tử gia lấy lại tinh thần, ngửa đầu, cười nhạt nhẽo cùng xa lánh “Nạp Lan thị vệ có việc?”
“Điện hạ, cái này cho ngài.” Nạp Lan Dung Nhược
bỗng nhiên vươn tay phải, một cây băng đường hô lô căng tròn đỏ mọng ……..
Thái tử gia sửng sốt, lập tức tiếp nhận, Nạp Lan Dung Nhược này thực tỉ mỉ tinh tế, nhất định là vì mình mới nhìn tiểu nam hài cùng tiểu cô nương đến xuất thần nên ……. Bất quá, làm thế này có phải cũng có thêm một phần tâm tư khác hay không? Ngẩng đầu nhìn qua, tươi cười của Nạp Lan Dung Nhược
sáng lạn ấm áp, ánh mắt cũng thực trong veo.
Thái tử gia nhợt nhạt cười, tươi cười thiếu phân xa cách, thật hơn phân chân thành “Nạp Lan thị vệ, cám ơn.”
Mặc kệ xuyến băng đường hồ lô này có bỏ nhiều hay ít tâm tư, giờ này khắc này, Thái tử gia đúng là muốn ăn băng đường hồ lô
……….
Thái tử gia nhớ rõ, lần đó khi mình còn là Trương Anh, có một lần đặc biệt muốn ăn băng đường hồ lô, khi đó mới vừa giải phẫu xong, miệng hắn thực nhạt, gì cũng không muốn ăn, lại muốn ăn băng đường hồ lô, lúc ấy đã hơn mười một giờ đêm
, làm sao còn có nơi bán? Khi Thái tử gia chuẩn bị thất vọng không thôi, đệ đệ Trương Nhạc cùng muội muội Trương Hoan
lại cầm trong tay băng đường hồ lô, thở hổn hết xuất hiện ở cửa phòng bệnh của hắn ……..
Sau đó, hắn mới biết được, Hoan Hoan cùng Nhạc Nhạc đã chạy đến nhà một lão nhân làm băng đường hồ lô có tiếng, cầu người ta suốt cả đêm mới làm ra được ……..
Yên lặng cắn một miếng, Thái tử gia bỗng nhiên cảm thấy có chút vô vị, không có ăn ngon như băng đường hồ lô ngày đó …….
——————————————————
Nạp Lan Dung Nhược
không phải lần đầu tiên gặp Thái tử, nhưng đêm đó lại khiến người ta khắc sâu vào trí nhớ, mãi không thể quên.
Kỳ thật, Nạp Lan Dung Nhược
cũng không thích Thái tử, Thái tử kiêu căng tùy hứng, còn thực bộp chộp, động bất động liền đánh phạt người dưới, đối Nạp Lan Dung Nhược
mà nói, kỳ thật, chất nhi đại a ca của mình tốt hơn Thái tử nhiều lắm.
Chính là, từ sau việc ám phòng, Thái tử tựa hồ thay đổi.
Ra khỏi ám phòng, Thái tử đến Càn Thanh cung thỉnh tội, lúc ấy, Nạp Lan Dung Nhược
nhớ rõ mình đứng ở cửa Càn Thanh cung, mà Thái tử lại từ trong ánh chiều đi tới, bước đi rõ ràng có chút tập tễnh, gương mặt cũng rất im lặng, ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt, bỏ đi một thân kiêu căng cùng khó chịu lại có thêm phần tao nhã cao quý mà kẻ khác khó bì.
Khi đó, trong lòng Nạp Lan Dung Nhược
liền cảm thấy được, Thái tử không giống bình thường ………
Vì thế, từ ngày ấy, khi hoàng thượng mệnh lệnh mình ngăn lại hai tiểu thái giám trung thành và tận tâm kia, hắn âm thầm quan sát Thái tử, lại phát hiện Thái tử nhìn mặt trời lặn mà lặng lẽ rơi lệ, vẻ mặt đau thương lộ ra tuyệt vọng sâu sắc, hắn khó có thể tin cũng khó thể phủ nhận, khi đó, trong lòng hắn đối Thái tử có đồng tình cùng thương tiếc rất nhiều — bởi vì dù sao cũng chỉ là một đứa bé ….
Vì thế, từ cái ngày ấy, khi Thái tử quỳ gối trước cửa Càn Thanh cung, nhìn thân hình đơn bạc gầy yếu như vậy lại thẳng lưng, rõ ràng là người nhỏ gầy đến thế
lại có thể cho người ta một loại cảm giác cường đại kiên cường. Nhưng, trong lòng vẫn lo lắng
, Nạp Lan Dung Nhược
biết, cũng biết loại đồng tình cùng thương tiếc trong lòng mình là không đúng
, bởi vì đó là Thái tử, đó là đối thủ cực mạnh của đại a ca, nhưng Nạp Lan Dung Nhược
nhìn Thái tử quỳ như vậy, trong lòng vẫn lo lắng.
Khi đó lo lắng cho Thái tử không chỉ có mình, Nạp Lan Dung Nhược minh bạch, còn có một Cố Hỉ, còn có cung nữ thái giám thường thường đi ngang qua Càn Thanh cung và Từ Hòa cung ……..
Nhưng Thái tử dường như cũng không để ý, im lặng quỳ, vẻ mặt bình thản, không có nôn nóng, không có ủy khuất, không có phẫn nộ, không có khổ sở…..
Nạp Lan Dung Nhược
không biết vì sao hoàng thượng lại đột nhiên trách phạt Thái tử, nhưng hắn biết, kết quả như vậy nhất định không phải điều hoàng thượng muốn.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, thẳng đến, trong nháy mắt kia, khuôn mặt bình tĩnh của Thái tử bỗng nhiên nhẹ nhàng lộ ra một tươi cười nhàn nhạt, tươi cười có chút ấm áp, như một vệt sáng lóe trong đêm tối.
Khi đó, Nạp Lan Dung Nhược
tựa hồ có chút sáng tỏ.
Ở trong mắt Thái tử, Càn Thanh cung nguy nga trang nghiêm đứng sừng sững ở trước mặt kia căn bản là không trọng yếu, ở trong lòng Thái tử, có cái trọng yếu hơn tồn tại, mà cái kia tuyệt đối không phải là hoàng thượng hoặc là long ỷ kia ……
Nạp Lan Dung Nhược
nghĩ được, có lẽ hoàng thượng càng hiểu được, cho nên, khi hoàng thượng bỗng nhiên ôm lấy Thái tử, các thị vệ đều chấn kinh, Nạp Lan Dung Nhược
tuy hơi chút có chút minh bạch, nhưng cũng rất kinh ngạc, bởi vì hành động này của hoàng thượng vượt xa dự kiến của hắn.
Nhìn hoàng thượng ôm Thái tử đi vào Càn Thanh cung, Nạp Lan Dung Nhược
nghĩ có lẽ nên khéo léo khuyên a mã của mình
, nhưng tiếp theo, ánh mắt Cố Hỉ công công cố ý hoặc vô tình cùng một câu ý vị thâm trường đánh rớt suy nghĩ của bản thân.
Nạp Lan Dung Nhược bừng tỉnh, mình chính là nô tài của hoàng thượng!!
Nhìn xe ngựa vững vàng tiến vào Tác Tương phủ, Nạp Lan Dung Nhược
nghĩ thầm, hoàn hảo khi đó mình không lắm miệng, bằng không, toàn bộ Nạp Lan phủ không muốn cũng bị hoàng thượng nghi kỵ, hôm nay cũng không thể bồi Thái tử xuất cung.
Nhìn Thái tử thân thủ lưu loát xuống xe ngựa, trên mặt thanh nhã cười, không khỏi lại nghĩ tới Thái tử vừa nãy, nhìn tiểu huynh muội bằng ánh mắt cô đơn, đối với mình thành thật cười cùng thiếu đi phân xa lánh ban đầu …….
Nhịn không được mỉm cười, Thái tử thật sự thay đổi……
Chính là, Thái tử sao không biết về mình???
Nhớ tới trước khi ra cung, Thái tử khi nghe mình tự xưng có lóe qua giật mình kinh ngạc, Nạp Lan tài tử có chút buồn bực ……
Tốt xấu gì mình cũng là một trong tứ đại công tử ở Bắc Kinh ……….. tiểu nhân trong lòng Nạp Lan tài tử lui vào một góc tường.
————————————————————————————–
Đi vào Tác Tương phủ, Thái tử gia tươi cười nhợt nhạt, bình tĩnh đẩy tay
Tiểu Thuận Tử, thân thủ lưu loát xuống xe ngựa.
Không nhìn ánh mắt chỉ trích của Tiểu Thuận Tử
cùng Tiểu Tốt Tử, gia dù là tám tuổi cũng là một hoàng tử?! Hoàng tử đại thanh nếu xuống xe ngựa còn phải nhờ người giúp, chẳng phải chọc cười chết người ta sao?
Trưởng tử của Tác Tương
— Cách Nhĩ Phân, lúc này đã tiến lên, lại rối rắm phát hiện Thái tử đã đứng vững trên mặt đất, cười tủm tỉm nhìn mình.
“Cách Nhĩ Phân
thúc thúc gần đây có khỏe không?” Thái tử gia tiến lên, ngẩng đầu tươi cười khả cúc hỏi.
Cách Nhĩ Phân sửng sốt, Thái tử gia sao lại không giống bình thường, lập tức vội vàng hành lễ nói “Hồi Thái tử điện hạ, nhờ hồng phúc của Thái tử điện hạ, nô tài tốt lắm.”
Thái tử gia ha hả cười, xoay người vừa đi vừa quay đầu lại nói “Được rồi, Cách Nhĩ Phân
thúc thúc, nhị thúc thúc ở đâu? Mau dẫn ta đi đi. Ta nói nha, Tác Hòa phủ thiệt lớn. Ai, đi đường thật đúng là đủ mệt ………..” Thái tử gia tự chiếu cố bản thân nói thầm, không phát hiện phía sau có người choáng váng
Thái, Thái tử gia, ngài, ngài cũng thực không có chút uy nghiêm nào a?! Trong lòng kêu rên, Tiểu Thuận Tử
cùng Tiểu Tốt Tử liếc nhau, khóc không ra nước mắt, bị Tô Ma Lạp Cô biết Thái tử điện hạ như vậy, khẳng định sẽ bị mắng!
Trong lòng kêu thảm, nhưng vẫn vội vàng theo đi lên “Điện hạ, ngài đi chậm một chút, kẻo ngã ………..”
Xem ra, cảm tình giữa Thái tử gia cùng Tác Tương thật sự phi thường tốt như đồn đãi a. Ngay cả “Cô” Cũng không tự xưng ….. Đây là Nạp Lan tài tử cảm khái.
Thái tử gia rất không chú ý
!! Nơi này còn không biết có bao nhiêu nhãn tuyến đâu! Đây là dậm chân trong lòng Cách Nhĩ Phân
huynh đệ………
Liếc mắt sang Nạp Lan tài tử đang mỉm cười, trong lòng nói thầm, sao lại để thị vệ hồ ly này hầu hạ thái tử chứ?
Bởi vì đều là thị vệ Càn Thanh cung, bất quá một người ở cửa chính, một kẻ ở cửa sau. Tuy rằng xưa nay thường hay gặp mặt, tốt xấu hai người cũng là một trong tứ đại công tử thành Bắc Kinh, bất quá, Cách Nhĩ Phân
cho tới bây giờ không thích nhìn Nạp Lan tài tử, cái gì tài tử?! Phi! Đường đường là nam tử hán người Mãn (
đã là người Mãn còn thêm chữ Nam tử Hán =))), cả ngày chít chít méo méo liễu nha hoa nha, thực là kẻ đàn bà! Còn là một kẻ đàn bà cả ngày cười tủm tỉm cùng hồ ly giống nhau, bụng đầy ý xấu! (
Sao ta nghe như oán phụ vậy nè zời
=))
Đúng rồi đúng rồi, trọng yếu nhất, hắn là đứa con của lão Nạp Lan!
Hậu thuẫn đại a ca!
Đối thủ của Thái tử đáng yêu của chúng ta!
Hừ!
“Cách Nhĩ Phân huynh đệ, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta, vẫn là chạy nhanh theo sau đi, Thái tử tuổi nhỏ, cẩn thận sẽ bị ngã.” Nhìn sắc mặt Cách Nhĩ Phân cứng ngắc, lại không thèm nói một tiếng, Nạp Lan tài tử cảm thấy thật thú vị, vì thế, cười tủm tỉm tiến lên, hảo tâm chủ động mở miệng nói.
Quả nhiên, nhìn thấy Cách Nhĩ Phân
nhẹ nhàng thở ra, tùy ý chắp tay, liền nhanh như chớp chạy đi.
Điều này làm cho Nạp Lan tài tử vốn định mở miệng hỏi phòng khách ở đâu, dù cho làm bộ hiếu khách cũng được, tốt xấu cũng chỉ cho ta một chút phòng khách ở đâu chứ ….
Thái tử gia nhìn thiếu niên tuấn dật tầm mười bảy tuổi đi theo bên người mình, không khỏi có chút cảm khái, Thái tử gia nhớ rõ, năm đó khi mình bị quyển cấm sau, người duy nhất có thể thoát là Cách Nhĩ Phân, lại bởi vì mình sinh bệnh nên vụиɠ ŧяộʍ tặng chút nhân sâm cùng thuốc bổ và vân vân, kết quả cũng bị đoạt lại chức quan, cuối cùng, tựa hồ cũng buồn bực mà chết…..
Thái tử gia còn nhớ rõ, ngay khi đó mình từng hỏi qua, vì cái gì phải làm như vậy? So với việc đi quan tâm kẻ không quyền thế như mình thì đi lấy lòng tứ a ca cùng bát a ca chẳng phải tốt hơn nhiều sao.
“Bởi vì ta là Cách Nhĩ Phân thúc thúc của ngươi nha……..” Khi đó, Cách Nhĩ Phân
đã gần năm mươi tuổi, nhìn mình cười tủm tỉm.