- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Thanh Bình Nhạc
- Chương 12
Thanh Bình Nhạc
Chương 12
Chuyện tình gần nhất thật sự mạc danh kỳ diệu , dường như rất đặc biệt a .
Đầu tiên là buổi tối mỗi ngày , phụ hoàng đều phải cùng mình XXOO một phen, X đến khi thần chí không rõ mới chịu bỏ qua , tại quá trình XX còn yêu cầu ta động thế nào thế nào , không nghe lời , hắn sẽ khiến ta dâng lên *** mà vùng vẫy , kí©h thí©ɧ ta nhưng lại không cho ta thỏa mãn.
Thân thể đã chịu phụ hoàng điều giáo , nhưng trong lí trí của ta rất mâu thuẫn. Ta còn rất chú ý, bởi vì phụ thân cùng hài tử sẽ không thể làm như vậy
Hiển nhiên phụ hoàng không nghĩ như vậy, hắn thích nhất ta gọi hắn là phụ hoàng , có lẽ khi ta kêu “Ta muốn đại XX của phụ hoàng “, “Tiếu nhi phải thỏa mãn đại XX của phụ hoàng ” .. vv các lời nói *** loạn khác .
Biếи ŧɦái!
Đại biếи ŧɦái! !
Thế nhưng ta hiện tại bắt đầu tưởng niệm đại biếи ŧɦái kia . … ít nhất …, mỗi lần ta bị khi liễu và vân vân, hắn đều có thể cho ta trả thù lại. Giản đơn lai giảng, bên hắn ta cũng không thiệt a .
Hiện tại sao …
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đau đầu nhìn bốn vị một thân đen sì trước mặt, ta tương đối muốn biết ta đắc tội ai a ..
Thái dương đọng ở giữa, bốn phía tất cả đều là đại thụ cùng lùm cây cỏ , xem ra cách hoàng cung rất xa a.
Nhớ lại đoạn thời gian trước đây mấy canh giờ , phụ hoàng bởi vì có sự nên ra cung, nên buổi tối ta ngủ một mình . Trong khoảng thời gian này , khó có được một buổi ngủ một mình , nên ta rất nhanh chìm vào giấc ngủ không biết trời trăng gì .
Mơ hồ có người ở trên người ta trạc trạc một chút, nhét ta vào bao rồi bỏ chạy , ta bị hắn đeo trên vai, đầu bị treo ngược lên khó chịu muốn chết , vì thế rất nhanh tỉnh táo lại, muốn kêu muốn độc mới phát hiện mình đã biến thành mộc đầu nhân rồi.
Bốn phương tám hướng đều có thanh âm tranh đấu truyền đến, tựa hồ hô cái gì thích khách các loại .
Ta không biết bọn thị vệ này rốt cuộc tại sao kêu ta là thích khách , quay về với hiện tại , ta chỉ biết là ta bị bắt đi , nhất bang bốn người mang theo ta tới nơi toàn cỏ này đợi hồi lâu, trong đó một người nói chúng ta nên đi thôi , bọn họ không có tơi.
Người tới đây nã con mắt trừng ta, xem ra hoàng thượng rất trọng thị ngươi nha , người của chúng ta nhiều như vậy mà chỉ vì bắt ngươi đã chết gần hết .
Sau đó một con dao đánh xuống, ta phi khoái tiến nhập trạng thái hôn mê.
Con dao hảo suất !
Ta cũng muốn học…
Đã từng cũng phụ hoàng nói qua ta muốn học võ công, bất quá phụ hoàng luôn luôn nói “Có phụ hoàng bảo hộ Tiếu nhi, Tiếu nhi không cần học võ công.”
Sau đó ánh mắt sủng nịch nhìn ta, khiến ta quên đi chuyện luyện võ.
Sau lại gọi thị vệ bảo hộ ta ra lệnh , bất quá mệnh lệnh của hoàng thượng cùng mệnh lệnh của hoàng tử cái nào quan trọng hơn , bọn họ không có can đảm trái lời hắn.
Ta nghĩ ta tự học qua sách, đáng tiếc sách này viết vô cùng cổ quái , ta xem cũng không hiểu. Không hiểu được có đúng hay không đây là danh từ chuyên dụng của võ công …
Xem không hiểu thì cũng không dám loạn học, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma và vân vân, không may thì chết , nếu như lại thành một thân bất toại hoặc sinh ra cái bệnh gì đó , ta đây sẽ khóc không ra tiếng .
Nhìn mãi , chọn mãi , cuối cùng ta đành học cái gọi là khinh công …
Lúc phụ hoàng phi lên không trung y như là chim , ta a, bay lên lai như là gà mái , hơn nữa chạy lấy đà cũng chỉ có thể lăn qua lăn lại vài cái . Bất quá nói như thế nào, ta cũng thiệt giống đà điểu , tái lăn qua lăn lại thế nào đều không – ly khai khỏi mặt đất! —__—
Bình tĩnh mà xem xét, phụ hoàng ta chính rất tuấn tú , rất có mị lực .
Đương nhiên, cũng không biểu thị ta có thể tiếp thu hắn ngày nào cũng XXOO ta a .
Hắn dù sao cũng là cha ta!
Đối diện với bốn vị nhìn ta như thế , xem đên nỗi lông tơ ta đứng thẳng, nhịn không được trong chăn xê dịch chút . Trời tối ngày xuân tương đối lạnh , ngủ phải có chăn bông , hiện tại cái chăn bao bọc ta đích thị là chăn bông , thanh âm của cái chuông trên chân cũng bị bao bọc khó nghe thấy , bằng không sao có thể dùng mưu kế dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn với bọn chúng để dễ dàng chạy đi !
“Long triêu đại hoàng tử… Long Hàm Tiếu …” Rốt cục có người nói chuyện, ta nhận được ra thanh âm này , vì chủ nhân thanh âm vừa mới đùa dỡn với con dao.
Nếu không thoạt nhìn bầu không khí không thích hợp, ta nhất định nói hắn dạy ta võ công.”
Người này ngữ khí thực sự kỳ quái , ta chỉ hảo giành trước cắt đứt hắn nói, “Đúng, ta là. Ta chỉ có hai vấn đề! Làm phiền các ngươi trả lời một chút!”
” vấn đề gì ?”
“Vấn đề đầu tiên, sinh mệnh ta có nguy hiểm không ?”
“Tạm thời không . Thế nhưng sau đó không biết.” Trả lời ta chính là một người nam nhân bình thường có ngữ khí ôn hòa.
Được rồi, sau đó nếu ta chết cũng không trách được bọn họ.
“Vấn đề nhị, ta sẽ được hưởng đãi ngộ như thế nào ?”
“Chúng ta…”
“Xem tâm tình chúng ta !”
Cái tên âm dương quái khí cắt đứt lời người nói trước , sau đó hướng ta nhích lại gần.
Không đợi ta hô lên, một đống người đột nhiên đáp xuống , cái loại cảm giác này thật giống như xem phim truyền hình , hại ta cũng không từ mà xem.
Sau đó bốn người tương hỗ nhìn một chút, hai người tại bên người ta ngồi xổm xuống phòng vệ, mặt khác hai người kia nhảy ra ngoài.
Dường như bọn họ nghe được cái gì , ta phi thường chăm chú địa nhắm mắt lại nghe một chút…
Ngoại trừ tiếng lá rơi , cái gì ta nghe cũng không thấy a.
Một lát sau, theo ta tính toán, đại khái hai phút tả hữu, ta nghe được thanh âm đinh đinh đang đang. Nhìn hai người bên người đều chuyên chú quan sát bốn phía, ta bắt đầu nhúc nhích, một điểm một điểm kéo thân thể ra ngoài.
Vốn có dự định sau kghi ra ngoài liền kiếm cách cắt sợi dây , kết quả phát hiện cánh tay căn bản không cử động được
Đầu ngón chân hướng phía dưới chăn , sau đó dùng sức hướng kéo xuống … Hô lôi ra được một ít rồi …
Một điểm, một điểm, một điểm…
Mệt chết ! Vừa lộ ra được một ít , một người bên người ta bỏ chạy , người khác lại nhảy vô đánh đấm.
Về phần bọn họ vì sao đánh nhau , ta không xen vào, ta hiện tại vội vàng chuyên tâm thoát khỏi dây trói , nhìn có thể hay không từ chăn bông đi ra … Bất quá không thể a …
Vạn nhất bởi vì quán tính mà ngã gãy cổ thì sao ?
Sưu ——
Dường như có cái gì tiếp cận, cả người bị một người đánh mạnh , bay 180 độ, “Đương ——!”
Tiếng đao kiếm đánh nhau vang lên bốn phía , ta bị trói ở trong nhà , cảm thấy có lửa cháy . Đột nhiên toàn thân buông lỏng, không đợi ta nghĩ sao lại vậy , ta lại bắt đầu thất điên bát đảo …
Ách…”Nôn… Nôn… Khái khái… Nôn…”
Xin lỗi , ta thực sự chịu không nổi nữa …
Ta nhổ ra một bãi gì đó , bên người truyền đến thanh âm rầu rĩ chửi bới.
Ai bảo ngươi đến gần ! Đáng đời!
Ta bị đem ra khỏi nhà , chăn bông còn ở trên người tên kia a.
Đại khái vừa rồi là giúp ta cởi dây trói .
Thoáng tỉnh liền bỏ chạy , vừa chạy vừa nôn, trên người một cổ vị đạo toan toan , trong cổ họng két két… Vị đạo rất buồn nôn …
Thật vất vả thấy một hồ nước, ta lao thẳng xuống ….
Lạnh, thế nhưng trên người sạch sẽ .
Thoải mái!
Bị người quăng xuống , sau còn ói nửa ngày như thế , ta nghĩ khi tiến cung sẽ không còn bị lăn qua lăn lại như thế , hiện tại cuối cùng cũng vẫn bị a.
Sauk hi rời khỏi chăn bông , ở chăn bông ta đương nhiên chỉ mặc nội y a , vì vậy ta hiện hiện tại chỉ mặc một bộ nội y bạch sắc cùng long ngọc bội đeo trên chân a/
Ta cảm thấy may mắn trên chân là long ngọc bội , trên đó có đeo cái chuông gọi là “Đông ấm hạ lạnh “, kỳ thực là một loại ngọc ổn định thân nhiệt , nhiệt độ bên ngoài thấp thì nó sẽ chỉnh cho thân thể người ấm áp hơn , mà nếu cao hơn thì nó khiến người ta cảm thấy mát mẻ hơn , bởi vậy mới có thể nói là : Đông ấm hạ lạnh.
Loại ngọc này bảo trì độ ấm phù hợp cho thân thể người .
Mà với ta hiện tại thì cái này hoàn toàn có lợi.
Thái dương lặn xuống , trên người độ ấm cũng tiêu tan . Y phục trên người tuy là dày , nhưng dù sao cũng chỉ là nội y , không thể chống lạnh . Nếu như không có cái chuông trên chân , ta đảm bảo ta bị đông chết .
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Thanh Bình Nhạc
- Chương 12