"Như vậy, đã quấy rầy rồi, đa tạ Tiếu sư phụ."
Thanh Thương chắp tay nói, đến hành lễ rồi đứng dậy rời đi. Một nam nhân trung niên áo xanh đưa y tới cửa, nhìn bóng lưng y rời đi, có chút buồn bã thở dài. Mấy ngày trước nghe nói Lạc Thừa Ảnh đang trong thời gian mang thai nên phản ứng rất mãnh liệt, cả ngày đều ăn ngủ không yên, y bắt đầu lo lắng. Rất muốn đi xem hắn rồi làm chút món thanh đạm ngon miệng cho hắn ăn, muốn cùng hắn trò chuyện, giảm bớt gánh nặng cho hắn, dù sao, hắn cũng là con của mình... Chỉ là thân phận bây giờ có chút trở ngại, mặc dù suy nghĩ nát óc, cũng không thể nghĩ ra một cái cớ hay thân phận để đi thăm hỏi giáo chủ, cho dù y là thân sinh phụ thân thì có gì khác biệt?
Vị Tiếu sư phụ này chính là cận thị giáo chủ tiền nhiệm, một vị phụ thân khác của Lạc Thừa Ảnh. Mỗi một cận thị sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều đối với giáo chủ là "vô quan nhất thân khinh"(không có quan hệ, không quen biết), thánh giáo an bài cho bọn họ một đình viện riêng biệt, chi phí ăn mặc cùng đãi ngộ chỉ đứng sau giáo chủ, để bọn họ trải qua những tháng ngày bình yên thanh nhàn, cho đến hết quãng đời còn lại.
Thanh Thương không đành lòng nhìn Lạc Thừa Ảnh ngày đêm đều nôn mửa suy yếu, tự nghĩ không ra biện pháp, y liền tới chỗ ở của cận thị tiền nhiệm thỉnh giáo, nghe nói thời điểm lúc giáo chủ sinh Lạc Thừa Ảnh tình huống hung hiểm dị thường, vô luận như thế nào, Tiếu sư phụ so với bản thân mình có kinh nghiệm hơn. Nhưng thực tế lại khiến y thất vọng, những gì y nghe được cũng chẳng có gì khác biệt với lời y giả Lạc Phong, tựa hồ chính là những phản ứng mà Lạc Thừa Ảnh phải tiếp nhận, không có biện pháp nào khác. Y không tin, không tin một chút biện pháp cũng không có, y không thể để Thừa Ảnh chịu loại tra tấn cực khổ như vậy!
"Thanh Thương!"
Đi tới cổng viện tử, sau lưng vang lên tiếng gọi, y dừng bước, xoay người, phát giác sắc mặt người nọ so với trước có chút bất đồng.
"Tiếu sư phụ, người có gì phân phó?"
"A..." Người nọ có chút mất tự nhiên, giống như có điều khó nói, "Ừm, Thanh Thương, khi trở về giúp ta vấn an giáo chủ..."
"Vâng, Tiếu sư phụ yên tâm, Thanh Thương nhất định sẽ chuyển lời."
Hóa ra là... chuyện này. Rõ ràng là phụ thân lại phải nhờ người khác gửi lời hỏi thăm đến con mình... Thanh Thương không khỏi có chút chua xót, không bao lâu sau, y cũng sẽ giống như Tiếu sư phụ, trốn tránh trong biệt viện, vượt qua quãng đời còn lại. Hết thảy những gì phát sinh đều giống như chưa từng xảy ra, Thanh Thương lại là Thanh Thương, Lạc Thừa Ảnh vẫn là Lạc Thừa Ảnh, là con của bọn hắn cũng lại không phải con của bọn hắn. Cả hai tựa như chưa hề tương ngộ, giáo chủ cao cao tại thượng, được thờ kính, còn y ở một góc nhỏ nào đó, chìm vào quên lãng, ngay cả Lạc Thừa Ảnh có lẽ cũng không nhớ rõ, càng đừng đề cập đến... những hài tử kia. Phi tần trong cung còn có thể nắm bắt cơ hội mẫu bằng tử quý, còn y thì sao? Thậm chí còn không bằng cả những nữ nhân trong cung kia...
Bỗng ý thức được chính mình đang ngày càng hướng đến vực sâu, cảm giác nguy cơ từ trước đến nay chưa từng có đạt tới đỉnh điểm. Nhìn Tiếu sư phụ trước mắt, lại cảm thấy dường như đang soi gương... Đột nhiên y muốn nói thêm vài lời với người đồng mệnh này, có lẽ, người đối diện kia cũng không thể lý giải được, y đối với Thừa Ảnh là có tình ý.
"Tiếu sư phụ, Thanh Thương cả gan hỏi nhiều một câu, thân thể bây giờ của giáo chủ, ngài thật sự không có bất kì biện pháp nào?" Chẳng biết vì sao, lúc trước sau khi nói chuyện xong, y cảm giác được người kia có điều không muốn nói. Không nhận được câu trả lời như mong muốn, nên từng bước ép sát, vì Thừa Ảnh, làm chuyện đại nghịch bất đạo cũng có sao?
"Giáo chủ suy cho cùng cũng là con của ngài, chẳng lẽ ngài không có nửa phần thương tiếc?"
Tiếu sư phụ lập tức hoảng hốt, "Thanh Thương ngươi làm càn! Loại lời này sao có thể tùy tiện loạn ngôn!"
Thanh Thương quỳ xuống trả lời, thân thể thoáng chuyển hướng, "Thanh Thương đối với giáo chủ bất kính, nhưng từng câu nói đều từ tận đáy lòng."
"..."
Sau một lúc lâu, trong viện chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
"Ngươi vào trong cùng ta."
Thanh Thương đứng dậy đi theo vào viện tử, thấy Tiếu sư phụ đóng kĩ lại tất cả cửa sổ, trong lòng có chút buồn bực. Nhìn vẻ mặt thập phần nghiêm trọng, y bị ánh mắt biểu hiện uy nghiêm kia khiến cho kinh hãi.
"Thanh Thương, ta hỏi ngươi một chuyện."
"Tiếu sư phụ thỉnh cứ nói."
"... Ngươi yêu giáo chủ có phải không?"
"..."
Lần đầu tiên bị một người hỏi vấn đề này, Thanh Thương đột nhiên có chút mê muội, nhưng rất nhanh liền trấn định, mỉm cười kiên định đáp, "Đúng, ta yêu hắn."
"Ha ha ha..." Tiếu sư phụ đột nhiên bật cười ha hả, Thanh Thương cảm nhận được, trong tiếng cười kia tối thiểu chứa năm thành công lực, xem ra võ công của vị Tiếu sư phụ này cũng là sâu không lường được. Thế nhưng nụ cười tùy ý kia lại khiến y có chút hoảng hốt
"Tiếu sư phụ... đang cười nhạo vãn bối sao? Vãn bối tự nhận, yêu giáo chủ, là không biết tự lượng sức mình..."
"Không..." Tiếng cười chấm dứt, Tiếu sư phụ như có điều suy nghĩ nhìn y, "Không, ta không phải đang cười ngươi, ta đang cười chính ta..."
"Vãn bối không hiểu lời này của Tiếu sư phụ?"
"Hừ..." Tự giễu cười cười, lại có chút chản nản ngồi xuống, "Bởi vì, ta và ngươi giống nhau... Thế nhưng ta không bằng ngươi, ta thậm chí không có dũng khí... không có dũng khí thừa nhận..."
"... Tiếu sư phụ... Người..."
Thanh Thương kinh hãi, cũng không biết nên hỏi từ đâu. Hóa ra cũng có người giống y sao?
"Không sai, ta giống ngươi, ta cũng yêu giáo chủ tiền nhiệm, thế nhưng... thế nhưng thời điểm hắn hỏi ta, ta không nói lên lời... Ta không có dũng khí thừa nhận..."
Nam nhân trước mặt cũng không biểu hiện quá đỗi bi thương, có lẽ sự tình đã qua nhiều năm, y sớm có thể thản nhiên đối mặt, thản nhiên kể lại, thế nhưng vết thương lòng vĩnh viễn cũng không thể khép miệng, thậm chí ngày càng sâu đậm. Thanh Thương phỏng đoán, "hắn" trong miệng Tiếu sư phụ, có lẽ là tiền nhiệm giáo chủ Lạc Phác Ngọc, nếu như năm đó y thừa nhận, thì kết quả hôm nay sẽ ra sao?
"Thanh Thương, ta vốn tưởng rằng chúng ta không nên, thế nhưng bây giờ, ta không muốn để ngươi cũng giống ta. Đã yêu, cho dù cuối cùng thịt nát xương tan cũng vui vẻ... Ngươi tuyệt đối không nên giống như ta, hối hận suốt đời..."
"Tiếu sư phụ, kì thật hiện tại..."
"Không, đã chậm, một khắc ấy khi ta thốt nên lời phủ nhận thì đã muộn rồi..." Tiếu sư phụ nâng tay ngắt lời Thanh Thương, dừng một chút, thần sắc cũng bắt đầu khôi phục như thường.
"Kỳ thật từ trong lời nói của ngươi ta nhận ra ngươi thích hắn, có lẽ chúng ta chính là những người bi ai... Thừa Ảnh là nhi tử của ta, mà năm đó lão giáo chủ sinh hạ hắn thập phần cửu tử nhất sinh, ngươi nói ta... làm sao có thể không quan tâm hắn?"
Thanh Thương ngẩn ra, "Tiếu sư phụ, Thanh Thương vừa rồi thất lễ, thỉnh Tiếu sư phụ tha thứ."
"Không sao. Ta hiểu được tâm tình của ngươi. Ngươi chờ một chút, ta đi lấy đồ cho ngươi."
Tiếu sư phụ vào trong nội thất, không bao lâu thì đi ra, trên tay thêm một tờ giấy cùng một cái bao.
"Ngươi xem, đây là hồi trước ta ở dưới chân núi tìm kiếm hỏi thăm được một toa thuốc, đối với thân thể Thừa Ảnh bây giờ rất hữu dụng. Chỉ là trong đó có một vị thuốc mà ta không tìm được, cho nên năm đó... cũng không đưa cho "hắn" dùng, ngươi cầm lấy xem xem. Thế nhưng vì tu luyện Ngô Thiên Quyết, giáo chủ không thể ăn bất kì loại dược vật nào, loại thuốc này tuy nói là đối với thân thể vô hại nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị người khác phát hiện."
"Đa tạ Tiếu sư phụ!" Thanh Thương giống như nhận lấy bảo bối, tuy nói thiếu một vị thuốc, nhưng ít nhất vẫn còn hi vọng. Y mải chìm đắm trong vui sướng, mà không phát giác, người kia thần sắc có chút ưu thương, y không biết, năm đó vị Tiếu sư phụ nhìn Lạc Phác Ngọc chịu mọi nỗi khổ khi mang thai sinh con, lại không có tư cách buồn khổ. Y không giống Thanh Thương dám nói dám làm, thậm chí là cả gan làm loạn, cho nên chỉ có thể yên lặng nhìn ái nhân chịu khổ, trong lòng cũng khổ sở theo.
"Còn nữa cái này..."
Tiếu sư phụ đưa cái bao kia, "Ta mua cái này lúc Thừa Ảnh còn chưa ra đời, về sau cũng không thể đưa cho hắn, ngươi cầm giúp ta... Nếu như không tiện thì không cần đưa đâu, còn có... Đừng để cho hắn biết là ta đưa cho ngươi..."
Thanh Thương nghe y nói chuyện có chút lộn xộn, hiếu kì mở ra cái bao kia, đó là một cái trống bỏi, màu sắc còn rất tiên diễm, xem ra nhiều năm qua y vẫn luôn tô vẽ cho nó. Một lễ vật mà hơn hai mươi năm sau phụ thân mới đưa cho nhi tử, tâm Thanh Thương không khỏi dấy lên chút chua xót.
"Tiếu sư phụ, không bằng chúng ta đi thăm giáo chủ".
"Không cần, ngươi cũng không phải không biết quy định trong giáo... Quan tâm chăm sóc hắn thật tốt, có ngươi bên cạnh hắn, ta rất yên tâm. Còn ngươi, có chuyện thì vẫn nên để ở trong lòng, trước mặt người ngoài, ngươi dù sao cũng là cận thị của giáo chủ, nếu làm việc quá phận, đối với ngươi cùng Thừa Ảnh, thậm chí các ngươi về sau, đều không tốt..."
"Vâng, đa tạ Tiếu sư phụ dạy bảo, Thanh Thương đều nhớ kĩ." Rời khỏi viện tử của Tiếu sư phụ, ánh nắng ráng chiều trên bầu trời lan tỏa, không nhìn thấy kết quả của tương lai, khiến y cũng không biết nên vui hay nên buồn...