Chương 22: Hơi Ấm

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ở bệnh viện mấy ngày, ngày nào tâm tình Thời Anh cũng rất tốt.

Từ sớm đến tối, Trì Dĩ Khâm luôn ở cạnh cô, một ngày ba bữa cơm đều cùng nhau ăn.

Hơn nữa vì vết thương ở chân cô chưa khỏi, thi thoảng nói đau đầu, làm một bệnh nhân, Trì Dĩ Khâm không thể không nhân nhượng cô.

Chỉ là có đôi khi anh lạnh lùng, tức giận, không muốn quan tâm đến Thời Anh.

Thời Anh cẩn thận thu chân về, mím môi không nói lời nào, chỉ mở to mắt lẳng lặng nhìn anh.

Sau đó cô lại nói chuyện với Trì Dĩ Khâm, tốt xấu gì anh cũng sẽ đáp một câu.

Mà giờ đã mười một giờ tối.

Thời Anh nằm trên giường, nhẹ nhàng trở mình.

Lúc cô lăn xuống cầu thang, đùi va phải thứ gì đó, vết thương rất sâu, dài

khoảng mười lăm cm.

Khâu hơn mười mũi. Ít nhất là hơn một tuần nữa mới có thể cắt chỉ.

Cô trở mình sang phía bên phải, đè lên cái chân bị thương, tuy có hơi mệt, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ. Vì ngủ thế này là có thể nhìn thấy Trì Dĩ Khâm.

Giờ anh ở trong phòng bệnh, có thể ngủ khoảng hai ba tiếng đồng hồ, tuy vẫn không nghỉ ngơi đủ, nhưng đã tốt hơn trước nhiều.

Anh đang ngủ say, đôi mắt nhắm lại, dáng vẻ yên ắng ngoan ngoãn, dường như đã trở lại thuở thiếu niên thơ ngây.

Sau khi anh đi vào giấc ngủ, sự lạnh lẽo trên mặt như được hòa tan, khóe môi hơi mím lại, phiếm một chút ấm áp.

Thời Anh lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn ngập hình bóng của anh.

Hình như cơ thể Trì Dĩ Khâm đang run, Thời Anh nghi hoặc nhíu mày, không biết có phải mình nhìn lầm hay không.

Lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là, tuy giờ đang lạnh, nhưng bên trong bệnh viện có điều hòa, rất ấm áp, cô chỉ cần một cái chăn mỏng là đủ rồi.

Thời Anh nhớ tới tối hôm đó, anh lạnh run trong thư phòng, cả người như bị đông cứng. Ngay cả đầu ngón tay cũng tái nhợt đến tận cùng.

Cơ thể anh có bệnh này, không thể thiếu cảnh giác.

Thời Anh lo lắng, sợ hãi nuốt nước miếng, cố hết sức dịch sang, đưa tay nắm tay anh.

Thật sự lạnh băng.

Chạm vào anh, Thời Anh mới cảm nhận được rõ ràng, nãy giờ anh liên tục run lên, khuôn mặt trong bóng tối đã tái nhợt đến kỳ cục.

Cô không tiện cử động, dịch đến mép giường cũng chỉ có thể nắm tay anh. Vì thế Thời Anh túm chặt, kéo vài cái, muốn đánh thức anh.

Trì Dĩ Khâm đi ngủ, nhiệt độ cơ thể đột nhiên hạ xuống.

Giờ đầu óc anh cũng không tỉnh táo, trên người phản ứng theo bản năng, run rẩy chống lại rét lạnh.

Thời Anh biết, cô cần phải đánh thức anh.

Ý thức anh mơ hồ, thi thoảng mới mở mắt, sau đó thì chậm rãi nhắm lại.

Thời Anh nắm tay anh, sự lạnh lẽo dần lan sang tay cô.

Thời Anh sốt ruột. Cô kéo chiếc chăn trên người xuống, đưa sang bên Trì Dĩ Khâm, phủ lên, cố gắng bọc lấy anh.

Trì Dĩ Khâm tỉnh lại.

"Cô đừng lộn xộn." Giọng anh nặng nề, cổ họng như đè ép thứ gì đó, giọng nói thều thào.

Dù anh cố gắng bình tĩnh, nhưng âm cuối vẫn run run.

Trì Dĩ Khâm biết, mấy ngày nay ở bệnh viện nghỉ ngơi không tốt, tính ra thì cũng không ngủ được mấy tiếng.

Cơ thể anh chịu không nổi là điều hiển nhiên. Nhưng cũng không sao, chờ một lát là qua.



Thời Anh đâu chịu nghe anh, cô đưa tay sờ soạng khắp nơi, phát hiện dưới người còn lót một chiếc chăn lông. Vì thế cô cố gắng kéo ra.

Trì Dĩ Khâm giương mắt, chú ý tới động tác của cô, đôi mắt hơi lóe lên, giọng lạnh thêm vài phần.

"Tôi nói cô đừng nhúc nhích."

Trên đùi cô có thương tích, bác sĩ nói, trước khi cắt chỉ, cô không được cử động mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ khép lại rất chậm.

Thấy Thời Anh vẫn không nghe, Trì Dĩ Khâm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng lạnh hơn, cắn răng nói: "Dù cô có phủ mấy cái chăn lên người tôi cũng vô dụng, đã nói là không cần để ý đến tôi."

Anh nói rất nặng lời, Thời Anh giật mình, động tác khựng lại, hơi ngẩn ra. Sau đó cô nhìn anh, liên tục lắc đầu, nôn nóng muốn khóc.

"Không được, không thể mặc kệ."

Sắc mặt anh vốn đã nhợt nhạt, lúc này toàn thân lạnh băng, thậm chí môi cũng trở nên xanh tím.

"Dĩ Khâm, giờ anh lạnh lắm phải không?" Thời Anh sốt ruột, giọng cũng run rẩy.

"Kêu bác sĩ đến đây đi."

Thời Anh đột nhiên nghĩ đến, nơi này là bệnh viện, kêu bác sĩ đến xem, không chừng là có cách.

"Không cần." Trì Dĩ Khâm lập tức từ chối.

Bác sĩ tới cũng vô dụng, những biện pháp khẩn cấp đó, Trì Dĩ Khâm biết, chỉ là không muốn dùng.

Trị ngọn không trị gốc, có khi còn tạo thành di chứng cho cơ thể. Không có ai hiểu cơ thể anh hơn chính anh.

Thời Anh nắm chặt tay anh, bàn tay cả hai đều lạnh như nhau, không còn chút độ ấm.

Trì Dĩ Khâm muốn rút tay ra.

Thời Anh đã nhận ra ý đồ của anh. Cô lại nhích ra, nửa người đã xuống giường, chân không bị thương dẫm xuống đất, làm trọng tâm cho cơ thể.

Sau đó leo lên giường Trì Dĩ Khâm.

Giường của người nhà rất nhỏ, Trì Dĩ Khâm cao lớn đã chiếm hơn một nửa, Thời Anh nằm lên, chỉ chiếm một góc nho nhỏ.

Huống gì trên chân cô còn có thương tích, hành động không tiện. Nhưng cô vẫn đưa tay ôm eo Trì Dĩ Khâm, dán sát vào người anh, muốn truyền hơi ấm sang cho anh.

Đây là cách thức duy nhất cô có thể nghĩ đến.

"Em ôm anh thì sẽ không lạnh nữa." Thời Anh mím môi, thái độ cũng rất quyết liệt, ngẩng đầu nhìn anh, nói.

"Vết thương trên đùi rất đau, anh cử động thì em sẽ càng đau, cho nên không cho anh nhúc nhích."

Thời Anh nói như vậy, Trì Dĩ Khâm thật sự không nhúc nhích.

Lần đầu tiên anh nghe lời cô như vậy.

. . .

Trên người cô rất ấm áp.

Trì Dĩ Khâm không thích người khác đến gần mình như vậy, nhưng anh bận tâm đến vết thương trên đùi cô, không dám mạnh tay. Hơn nữa nhiệt độ trên người cô thật sự khiến người ta lưu luyến.

Thời Anh chạm vào anh, cũng không nhịn được mà run lên.

Lần trước anh phát bệnh, Thời Anh cũng biết, nhưng hình như lần này càng nghiêm trọng hơn.

Cô nhẹ nhàng trán chạm trán với anh.

Hai người cứ lẳng lặng chờ đợi như vậy, không biết qua bao lâu sau, Trì Dĩ Khâm không còn run nữa.

"Nếu em nói, em đã biết anh từ rất lâu trước đây, chắc chắn anh sẽ không tin em."

Trong không gian yên tĩnh, Thời Anh đột nhiên mở miệng, giọng nho nhỏ, như là đang nói chuyện với chính mình.

"Thật ra em đã gặp anh trong mơ."

"Em mơ thấy rất nhiều về anh, Trì Dĩ Khâm trong mộng rất tốt với em, anh ấy là người mà em thích nhất."



"Duyên phận giữa người với người, thật sự là vận mệnh đã sắp đặt từ trước, ông trời kéo một sợi dây, để cho họ tương ngộ, rồi tiến tới bên nhau."

"Cho nên em luôn tin rằng, giữa chúng ta là duyên phận sắp đặt, sợi dây kia kéo chúng ta lại gần nhau."

Thời Anh nói, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.

"Dĩ Khâm, anh tin trên đời này có duyên phận không?"

Thời Anh biết anh không nghe thấy, cho nên cũng chỉ hỏi một câu.

Qua một lúc lâu, Thời Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Em tin... Tương lai của chúng ta sẽ rất tốt đẹp."

Nói xong câu đó, không gian trở nên yên tĩnh.

Phòng bệnh dần vang lên tiếng hít thở, nhẹ nhàng ổn định, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái ôm của anh, dù là không ấm áp chút nào...

Cô cũng vui vẻ chịu đựng.

. . .

Sáng hôm sau tỉnh lại, cả Thời Anh và Trì Dĩ Khâm đều chảy đầy mồ hôi.

Phòng bệnh vốn bật máy sưởi, trên người lại đắp vài cái chăn, sau khi nhiệt độ cơ thể Trì Dĩ Khâm bình thường trở lại, hai người bọc trong chăn như vậy, không chảy đầy mồ hôi mới là lạ.

Quần áo của Thời Anh bị mồ hôi làm ướt.

Cô cúi đầu nhìn trước ngực, đồ bệnh nhân mỏng manh, ẩm ướt dính vào làn da.

Phong cảnh trước ngực mơ hồ hiện lên, Thời Anh không được tự nhiên.

Cô cẩn thận xê dịch, đưa tay, kéo áo ra, nhưng cũng không có tác dụng quá lớn.

Thời Anh không dám cử động mạnh, sợ đánh thức Trì Dĩ Khâm.

Tối hôm qua đến khuya anh mới ngủ, Thời Anh muốn anh có thể nghỉ ngơi thêm một lát. Nhưng quần áo càng lúc càng dinh dính, cô sốt ruột, mồ hôi lại chảy nhiều hơn.

Quả nhiên là đánh thức Trì Dĩ Khâm.

Anh mở mắt ra, ánh mắt mơ màng.

Thời Anh đối mắt với anh, lập tức dừng lại động tác.

Giống như học sinh làm sai bị thầy giáo bắt được, cô luống cuống, bàn tay còn đang kéo phần áo trước ngực, nhất thời không biết nên để chỗ nào.

Cô ngơ ngẩn nhìn anh.

"Em... Em..." Cả buổi trời vẫn không nói được thành câu.

"Sao thế?" Trì Dĩ Khâm lên tiếng hỏi cô.

Tối hôm qua gần như là bị tra tấn cả đêm, giờ cơ thể đã ổn, nhưng cổ họng anh khô khốc.

"Ra nhiều mồ hôi, khó chịu." Thời Anh liếʍ môi, rụt rè nói: "Em muốn tắm rửa."

Ở bệnh viện mấy ngày rồi, bởi vì trên chân có vết thương, Thời Anh không được tắm, chỉ có thể lau qua loa cơ thể.

Lần nào cũng kêu Trì Dĩ Khâm ra ngoài trước, sau đó cô tự mình lau. Dù sao cũng là chân không thể cử động mà thôi, tự mình lau không phải vấn đề gì lớn.

"Đứng lên đi." Trì Dĩ Khâm đột nhiên xốc chăn lên, ngồi dậy khỏi giường.

Thời Anh còn chưa phản ứng lại, trước mặt đã xuất hiện một cái bóng, sau đó anh cúi người, bế Thời Anh lên.

Thời Anh cả kinh, lập tức ôm cổ anh.

"Làm gì thế?" Cô hoảng sợ hỏi một câu.

Trì Dĩ Khâm cúi đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt cô, mới vừa tỉnh lại, dáng vẻ có chút lười biếng.

"Không phải muốn tắm rửa sao?" Giọng anh đã đỡ khàn hơn.

"Tôi mang cô đi."