Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trên đường về nhà, Thời Anh không ngừng nhớ tới mấy lời Trì Dĩ Hàng nói với cô. Tuy cậu ấy miêu tả rất qua loa, lúc nói chuyện, giọng điệu cũng hời hợt, tựa như kể lại câu chuyện của một người xa lạ, nhưng chính cậu ấy lại tham dự trong đó.
Từ khi bắt đầu biết nhận thức, hiểu vì sao anh trai ghét mình như vậy, cậu ấy bắt đầu nỗ lực tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Trì Dĩ Khâm học y, cậu ấy cũng học theo.
Những gì Thời Anh làm, chỉ là hạt cát trong sa mạc khi so với cậu ấy.
Dù chỉ có một cơ hội, cậu ấy vẫn sẽ thử, vẫn sẽ nỗ lực.
Ví dụ như ngày đó lén vào thư phòng Trì Dĩ Khâm, đυ.ng đến thuốc của anh, thật ra là cậu ấy lén đổi thuốc, đổi sang một loại thuốc có hiệu quả tốt hơn. Cậu ấy biết trực tiếp đưa cho Trì Dĩ Khâm, chắc chắn anh sẽ không lấy nên mới lén làm điều này. Nhưng không ngờ Trì Dĩ Khâm quay lại quá nhanh, khiến cậu ấy hoảng sợ, thuốc mới thuốc cũ đều rơi vãi ra hết.
Tất cả mọi người sẽ không thể nào tin được, Trì Dĩ Hàng rõ như lòng bàn tay với mấy thứ dược liệu này.
"Em muốn tai anh ấy có thể nghe được."
"Nếu sự chào đời của em cướp đi phần hạnh phúc thuộc về anh ấy, khiến anh ấy trở nên bất hạnh..."
"Em nhất định sẽ trả lại toàn bộ cho anh ấy."
Nếu không phải Thời Anh chính tai nghe Trì Dĩ Hàng nói những lời này, vậy cô cũng không thể tin được.
Nhưng đồng thời, sau khi biết được những chuyện này, cô lại càng đau lòng cho Trì Dĩ Khâm. Đối với sự tự ti mẫn cảm từ thời thơ ấu, bất cứ việc nhỏ nhặt nào cũng có thể trở thành đả kích trí mạng. Anh thật sự phải gánh chịu rất nhiều mới có thể sống đến hôm nay, cũng khó trách anh sẽ căm ghét bố mẹ mình như vậy...
Thời Anh nghĩ, xe đã chạy vào cửa lớn.
Cô dừng xe, mở cửa đi xuống.
Lớp lá rụng dưới đất càng lúc càng dày, đạp lên nghe thấy tiếng "sàn sạt", Thời Anh chậm rãi bước đi, bước lên bậc thang, cô dừng lại. Ở đây cũng đã được một khoảng thời gian, nhìn khoảng sân ngập tràn lá khô này, thế nhưng cô bắt đầu có cảm giác thích.
Ngày nào cô cũng ở một mình, luôn rất nhàm chán, thi thoảng đi ra đây, thấy lá rụng đầy đất, nhìn lâu còn cảm thấy thân quen.
Trời sắp tối, trong nhà lại lạnh lẽo, Thời Anh không muốn vào lắm, vì thế cô đứng bên ngoài một lúc lâu, cho đến khi bụng kêu lên "rột rột".
Trừ một quả trứng gà hồi sáng, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, hơn nữa lái xe tốn thời gian tốn sức, giờ bụng cô đã đói đến mức kêu vang. Về nhà cũng không có đồ ăn, muốn ăn phải tự mình làm. Quan trọng là đồ cô làm không thể nào nuốt nổi!
Mỗi lần cô cực khổ làm ra, ngay cả bản thân cũng không ăn được vài miếng, sau đó còn mặt dày bưng cho Trì Dĩ Khâm. Cho nên ngay cả chạm anh cũng không thèm chạm vào, hình như đây là lẽ thường tình...
. . .
Đẩy cửa tiến vào, Thời Anh phát hiện phòng khách sáng đèn. Bình thường lầu một không có người ở, đèn cũng thường tắt, cứ đến buổi tối là duỗi tay không thấy được năm ngón, căn nhà đen như mực, có phần đáng sợ.
Cô khó hiểu, đột nhiên cảm thấy lo lắng, sau khi hít sâu một hơi, cô thử đi vào bên trong.
Phòng ăn cũng sáng đèn, nhưng không nghe thấy chút âm thanh gì cả.
Bước chân của Thời Anh nhẹ hơn, đi đến cửa phòng ăn, cô ngừng lại.
Ánh mắt mới vừa nhìn vào bên trong, đúng lúc giao nhau với tầm mắt của Trì Dĩ Khâm.
Thời Anh sửng sốt vài giây, cô không quá tin vào cảnh tượng trước mặt.
Trì Dĩ Khâm ngồi ở bàn ăn. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu đen, tóc mềm mại, khi cúi đầu thì nhìn ôn hòa hơn nhiều, nhất thời có cảm giác năm tháng an yên.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, rực rỡ muôn màu, đến gần hơn, một mùi hương mê người cũng theo đó xộc vào mũi.
Mà Trì Dĩ Khâm chỉ nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu, tiếp tục ăn.
Khoảng thời gian này anh không ăn được bữa nào đàng hoàng, hôm nay
Thời Anh không ở nhà, anh cảm thấy một mình thoải mái nên xuống lầu làm cơm.
Thời Anh vốn đã đói bụng, lại thấy đồ ăn, không khỏi nuốt nước miếng.
Cô đi qua, sau một lúc do dự thì cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Trì Dĩ Khâm.
Thời Anh biết, Trì Dĩ Khâm không nhìn cô, cô có nói chuyện cũng vô dụng, vì thế cô chống cằm, ánh mắt ngơ ngẩn, nghiêng đầu, cứ vậy nhìn anh.
Trì Dĩ Khâm có thể cảm nhận được ánh mắt của cô. Nhưng anh không quan tâm, ăn hơn nửa chén mới ngẩng đầu. Trong khi ăn cơm mà bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên là không thoải mái.
"Em đói." Thời Anh chớp mắt, đáng thương nhìn anh.
Lúc nào anh cũng mang dáng vẻ ưu sầu, sao ăn cơm lại trông ngon lành thế?
Thời Anh rất muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của anh, trong mộng đã từng thử vài lần, sau đó thì luôn nhớ thương. Bây giờ, rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt, cô thật sự rất mong đợi, muốn nếm thử.
Trì Dĩ Khâm không nói chuyện.
Thấy anh lại không để ý đến mình, Thời Anh sốt ruột cầm tay cổ tay anh, nhìn chằm chằm tô canh xương sườn trước mặt, không còn cách nào, chỉ có thể nói: "Xương sườn này em mua."
Ngụ ý đây là đồ của cô, cô đói bụng, muốn ăn.
Trì Dĩ Khâm khựng lại.
Trước đây, khoảng một hai tuần anh mới có thể ra ngoài một lần, thế nên sẽ mua rất nhiều đồ nhét vào tủ lạnh, đỡ phải chạy đi chạy lại nhiều lần, dù sao thì ở đây cách xa siêu thị.
Nhưng sau hôn lễ, tiết tấu sinh hoạt của anh hoàn toàn bị quấy rầy, tất cả đều là nhờ cô ban tặng.
"Vậy cô ăn đi." Trì Dĩ Khâm không để ý lắm, mở miệng nói.
Thời Anh nghe thấy, trong lòng vui vẻ, cầm chén đũa đến, đôi đũa đang định duỗi về phía bàn, Trì Dĩ Khâm lại nói.
"Xương sườn cho cô, những món khác không được đυ.ng vào."
Trì Dĩ Khâm nói những lời này, có thể hiểu là không còn khả năng để thương lượng. Sau đó anh đẩy canh xương sườn sang bên Thời Anh.
Tuy Thời Anh không vui vẻ được nữa, chỉ có thể đυ.ng vào một món, bên cạnh còn nhiều món như thế mà không thể nếm thử, nhưng cô thật sự đói bụng, vì thế cũng không quản được được nhiều, cầm chén ăn, hoàn toàn không có phong phạm của đại tiểu thư, còn ăn nhanh hơn cả Trì Dĩ Khâm bên cạnh.
Một tô xương sườn, cùng với nước canh, bị cô ăn sạch sẽ.
Ăn xong, Thời Anh liên tục gật đầu, khen: "Ngon lắm."
"Trước đây em đoán là rất ngon, rốt cuộc giờ cũng ăn được rồi." Thời
Anh nhìn chằm chằm cái tô không, nhỏ giọng nói thầm một câu.
"Trước đây?" Trì Dĩ Khâm nhìn khẩu hình của cô, không rõ ràng lắm, lúc ấy còn khó hiểu, tưởng mình nhìn nhầm rồi.
Trước đây... anh và cô đâu có quen biết...
Ý thức được mình lỡ miệng, Thời Anh phản ứng lại, nhanh chóng lắc đầu, cười nói: "Trước đây em nghe cô nói."
Đối với bố mẹ Trì Dĩ Hàng, Thời Anh đã đổi sang gọi bố mẹ từ lâu.
Nhưng Trì Dĩ Khâm không thích nghe thấy hai chữ này, Thời Anh sợ anh sẽ giận nên vẫn gọi là cô chú trước mặt anh.
"Bà ta chưa từng ăn." Trì Dĩ Khâm lạnh lùng vạch trần lời nói của cô.
Sắc mặt Thời Anh ngượng ngùng, cúi đầu, không biết nên nói gì, dứt khoát không nói.
"Đúng rồi, hôm nay em mua cái này." Thời Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bật dậy, chạy ra bên ngoài. Không đến hai phút lại chạy vào.
Trên tay cô cầm theo một cái hộp tinh xảo, đặt lên bàn, bừng bừng hứng thú mở ra.
"Đây là bánh kem Marshmallow, ngon lắm." Thời Anh mở hộp, đưa cái bánh kem đến trước mặt Trì Dĩ Khâm, nói: "Anh nếm thử đi, chắn chắn sẽ thích."
"Chờ sau này có thời gian, em sẽ học làm cái bánh kem này."
Thời Anh nói, hứng thú tăng vọt: "Sau này em ở nhà là có thể làm cho anh ăn."
"Thật ra thiên phú bếp núc của em không tồi, giờ đã học được nhiều món rồi."
Sợ Trì Dĩ Khâm không tin, Thời Anh còn nói rõ ra.
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm dần trầm xuống. Anh nhớ đến bữa tiệc hôm qua, thấy những người khác đánh giá Thời Anh. Họ nói cô là đệ nhất danh viện ở thành phố Bách, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, trước nay luôn cao quý tao nhã, chỉ đứng một chỗ cũng thu hút bao ánh nhìn.
Nhưng giờ cô ở đây, cười ha hả nói về khả năng bếp núc của mình, ăn một tô canh với cơm thôi cũng rất vui vẻ, không hề nhìn ra chút dáng vẻ của đại tiểu thư.
Trì Dĩ Khâm cúi đầu, Thời Anh nói gì đó, anh không thấy được.
Lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai chữ cuối cùng.
Nói xong, Thời Anh mím môi, nụ cười dần ngập tràn.
Hình như nói thích gì đó...
Cho nên rốt cuộc là cái gì? Cô vừa mới nói gì?
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm u ám, đưa tay, chạm vào tai mình theo bản năng.
Đối với anh, thứ này chỉ có tác dụng bài trí, đã lâu không chạm vào, ngay cả chính mình cũng cảm thấy hơi xa lạ.
Hoàn toàn vô dụng, một chút tác dụng cũng không có.
Anh ngồi yên không nhúc nhích, Thời Anh nói chuyện với anh, anh cũng không để ý.
Vì thế Thời Anh để bánh kem lại, lên lầu tắm rửa.
Bóng dáng cô biến mất, mà ánh mắt Trì Dĩ Khâm cũng chuyển động, chậm rãi nhìn về phía cái bánh kem kia.
Đẹp đẽ lại tinh xảo, mang theo mùi hương ngọt ngào của Marshmallow, mê hoặc, rồi lại khiến người ta không dám tới gần.
Anh lẳng lặng nhìn, đột nhiên phản ứng lại...
Thời Anh nói gì, liên quan gì đến anh