Tống Chiếu Ẩn cạn lời, Giải Hằng Không lại bất đắc dĩ nói: “Không phải đã nói rồi sao, tôi là ông xã của anh. Nếu không thì… làm sao có thể nói cho anh nghe về vũ khí bí mật của tôi mà không giữ lại gì chứ.”
Lời còn chưa dứt, cẳng chân đang chạm vào mũi chân Tống Chiếu Ẩn của hắn bị đạp một phát không hề thương tiếc.
“Tôi bị mất trí nhớ, không phải suy giảm trí tuệ.”
Giải Hằng Không: “…”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, đôi mắt cười như không cười của Giải Hằng Không nhìn về phía chiếc đàn organ kia.
Pheromone lạnh lẽo biến mất, vết nước bị máy sưởi thổi cho bốc hơi, dây điện bị chập trở lại bình thường, tiếng nhạc piano vô tri ngắt quãng không có giai điệu lại vang lên.
Cực kỳ trào phúng.
Tống Chiếu Ẩn: “…”
Giải Hằng Không nhìn khóe miệng hơi co giật của Tống Chiếu Ẩn, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười một tiếng.
Mấy giây sau, tiếng đàn làm người ta buồn cười đó mới dừng lại hoàn toàn, trong phòng chỉ còn lại tiếng cười sảng khoái của Giải Hằng Không, tiếng này nối tiếp tiếng kia, giống như âm thanh ma quái tràn ngập bên tai.
Tống Chiếu Ẩn lạnh lùng nhìn hắn: “Cười đủ chưa? Cười đủ rồi thì có thể cút được rồi.”
Vừa dứt lời, chiếc đàn organ đang đối đầu với y lại đột nhiên vang lên, lần này là một bản nhạc hoàn chỉnh và du dương, hai ngắn một dài, giống như tiếng chim hót. Nghe được nhịp điệu quen thuộc, tiếng cười của Giải Hằng Không ngừng lại, ánh mắt của cả hai giao nhau giữa không trung.
Đó là một đoạn tiết tấu được mã hóa chuyên dùng của Bồ Câu Trắng.
Bất kể là huấn luyện hay quản lý, Bồ Câu Trắng đều có một hệ thống và quy định hoàn chỉnh, độ nghiêm ngặt cũng không kém gì lực lượng Bộ đội Đặc chủng Ưng Ngỗng của khu 1.
Caesar đã từng nói rằng ông sẽ chỉ truyền thụ những kỹ năng sinh tồn và đối kháng thật sự cho một số ít những tinh hoa có thể kiên trì đến cùng. Vì vậy mà những hạt giống đi vào Bồ Câu Trắng phải trải qua nhiều tầng sàng lọc, loại bỏ những người thừa thãi, phải nhận được sự công nhận bước đầu mới được phép tham gia huấn luyện, sau năm năm sẽ phải làm bài kiểm tra cuối cùng, nhận được chữ cái đại diện cho mình và trở thành cỗ máy gϊếŧ chóc mạnh mẽ chỉ phục vụ cho Bồ Câu Trắng.
Sau khi rời khỏi Đỉnh Tuyết Xám, những sát thủ có mật danh sẽ tản ra hoà nhập vào tám khu vực, truy cập vào web đen thông qua mã Morse đặc biệt, nhận thông tin và nhiệm vụ trong web nội bộ độc quyền của Bồ Câu Trắng.
Bộ mã Morse dành riêng cho sát thủ này nghe nói là sáng chế của Miles hồi còn nhỏ, ngoài công dụng làm bằng chứng truy cập web ra còn được dùng để liên lạc và truyền đạt thông tin trong một số nhiệm vụ hợp tác.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, những sát thủ nổi tiếng ở Bồ Câu Trắng vẫn luôn làm mọi thứ một mình, rất hiếm khi dùng để liên lạc với nhau.
Sau khi Giải Hằng Không rời khỏi Đỉnh Tuyết Xám, hắn vẫn luôn cô độc, hôm đó gặp Tống Chiếu Ẩn đang ở trong trạng thái suy giảm trí tuệ thì cũng chỉ hứng lên gõ hai đoạn, lần lượt là “Z” và “K”. Phản ứng của Tống Chiếu Ẩn lúc đó khiến cho người ta không nhìn ra được gì nhưng bây giờ đoạn tiết tấu được lưu lại trong đàn organ này đã trở thành mật mã với ý nghĩa “important”, phản ứng của Tống Chiếu Ẩn đã trở nên đáng để suy ngẫm.
Xem ra Tống Chiếu Ẩn cũng không phải là không nhớ gì cả.
Trong khi Giải Hằng Không đang suy ngẫm về trí nhớ của Tống Chiếu Ẩn thì bản thân y cũng đang suy ngẫm. Khi nghe được giai điệu đó, gần như không cần nhớ lại thì y cũng có thể lý giải được hàm nghĩa của nó, hơn nữa cũng nhớ lại một kỷ niệm tuổi thơ với giai điệu này——
Giữa rừng núi tuyết phủ trắng xoá, hai đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường tuyết trên mái nhà gỗ, một đứa tóc đen, một đứa tóc vàng, giống như hai cây nấm nhỏ trắng nõn trong tuyết.
Đôi mắt và chóp mũi trên khuôn mặt trắng như tuyết của “cây nấm” vàng đỏ hoe, trông vô cùng tội nghiệp nhưng đôi mắt như ngọc lục bảo lại vô cùng quật cường.
“Cha tôi hoàn toàn không coi tôi là con trai của ông ấy.”
“Ông ấy không thích tôi, tôi có làm gì thì ông ấy cũng không thích tôi.”
Giọng nói nghẹn ngào non nớt đang liên tục lên án, “cây nấm” đen không biết an ủi người khác mà chỉ lấy áo khoác của mình đắp cho cậu ta, nằm bên cạnh im lặng ở cùng cậu ta.
Còn “cây nấm” vàng không hề cảm kích chút nào, vén chiếc áo khoác lông vũ đó ra rồi lật người lại tiếp tục lên án: “Anh đi đi, toàn là tại anh, sau khi anh đến thì cha tôi lại càng không thích tôi hơn, nếu như không phải vì anh thì tôi đã đứng đầu tiên trong cuộc thi bắn súng rồi!”
Nghe thấy tiếng khóc kìm nén của “cây nấm” vàng nhỏ, “cây nấm” đen nhỏ càng thêm lúng túng, im lặng hồi lâu mới đột nhiên đưa đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh ra gõ liên tục vào mặt băng trên mái hiên, tiếng lách ca lách cách như chim hót mùa xuân đã thu hút sự chú ý của đầu nấm vàng, tiếng nức nở dần dần biến mất.