Việc bị vả mặt với tốc độ ánh sáng hiển nhiên khiến cho Giải Hằng Không rất không vui, hắn cau mày mất hứng, còn chưa kịp nói gì đã cảm nhận được ánh mắt của Tống Chiếu Ẩn rơi vào bảng tên trên ngực hắn.
“Tần, Không.” Tống Chiếu Ẩn đọc lên thành tiếng.
Giải Hằng Không càng cau chặt mày hơn, không phải bởi vì Tống Chiếu Ẩn đọc tên giả của hắn ra mà là vì giọng điệu của y khi phát âm hai chữ này có hơi gượng gạo, tựa như mỗi một chữ đều rất không thành thạo.
“Tống, Chiếu, Ẩn.” Y lại nói.
Lúc này Giải Hằng Không đã gần như choáng váng, hắn nhìn chằm chằm người đàn ông ốm yếu trước mặt, ánh mắt sâu thẳm như một đầm nước đọng.
Thật sự là một kẻ ngốc, lại còn là kẻ ngốc không nhớ ra hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giải Hằng Không đột nhiên dấy lên một cảm giác bực bội bất mãn, hỏi thẳng: “Tình trạng của anh ấy là thế nào đây?”
Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, như thể tò mò rằng hắn đang nói chuyện với ai.
Donner và Lâm Na đang quan sát tình hình trong phòng thí nghiệm đương nhiên cũng phát hiện ra Tống Chiếu Ẩn có gì đó bất thường, nhưng bọn họ đã sớm biết rằng loại thuốc này sẽ gây ra tác dụng phụ đối với não bộ của đối tượng thí nghiệm, cũng không phải chưa bao giờ thấy một vài đối tượng thí nghiệm xuất hiện tình trạng suy giảm trí tuệ nên không hề lấy làm lạ. So với điều này, việc M001 không thể hiện ra sự công kích lại khiến cho bọn họ để tâm hơn, vậy nên ngay cả khi Giải Hằng Không lười mang mặt nạ giả vờ làm tay sai mà dùng giọng điệu ra lệnh như vậy cũng không có ai để tâm.
Sau khi bên trong phòng quan sát bằng kính yên lặng mất mấy giây, vòng tay trên cổ tay Giải Hằng Không chợt lóe lên ánh sáng màu xanh lá, còn chưa kịp bấm vào nội dung, hắn đã cảm thấy nồng độ pheromone trong phòng lại tăng lên một chút.
Lâm Na gửi tin nhắn tới, giải thích ngắn gọn rằng một vài đối tượng thí nghiệm sẽ xuất hiện trạng thái suy giảm trí tuệ.
“Suy giảm trí tuệ?” Giải Hằng Không ngước mắt quan sát Tống Chiếu Ẩn đang nhìn chằm chằm vào cổ tay hắn ở đối diện, đúng thật là trông giống như một kẻ thiểu năng. Biểu cảm trên mặt Giải Hằng Không trở nên hơi khó tả, cảm giác nhói như kim châm sau gáy khiến trong lòng hắn càng thêm buồn bực, vậy nên đã thay đổi ý định.
Dù sao thì hắn cũng không có hứng thú với một kẻ ngốc.
Sau khi rời khỏi nơi này và trở lại phòng thí nghiệm, giáo sư Donner đang nhìn chằm chằm người trong màn hình, cau mày suy nghĩ sâu xa, Lâm Na thấy Giải Hằng Không đi ra thì mỉm cười với hắn, chân thành khen ngợi: “Anh rất dũng cảm.”
Giải Hằng Không: “…”
Đây thật sự là lần đầu tiên có người khen hắn như vậy.
“Trước đây cũng đã từng xuất hiện tình huống như vậy sao?” Hắn hỏi.
“Có thể xem là vậy, đây cũng là một trong những tác dụng phụ nhưng lại là lần đầu tiên xuất hiện ở M001.” Lâm Na nói: “Thông thường mà nói, đối tượng thí nghiệm nào có trí tuệ suy giảm về thời thơ ấu đều sẽ kèm theo tình trạng bạo phát. Anh biết mà, năng lực khống chế cảm xúc của trẻ nhỏ rất yếu, lớn lên rồi mới tốt hơn một chút.”
Giải Hằng Không: “…”
Tôi thật sự không biết đấy.
Thế nhưng hắn vẫn nắm bắt được những thông tin mấu chốt nên hỏi: “Vậy đây chỉ là trạng thái theo giai đoạn thôi chứ anh ấy vẫn còn ‘lớn lên’ sao?”
Lâm Na nhìn hắn một cái, gật đầu nói tiếp: “Tôi không thể chắc chắn hoàn toàn nhưng theo như dữ liệu trước đây, M001 có khả năng chịu đựng virus gamma mạnh hơn người bình thường nên khả năng cao sẽ khôi phục lại bình thường. Cụ thể vẫn cần phải tiến hành kiểm tra toàn diện để xác định mức độ tổn thương của vỏ não của và cường độ năng lực tự sửa chữa phục hồi của anh ấy.”
Ở viện nghiên cứu ba năm, Lâm Na đã chứng kiến vô số đối tượng thí nghiệm bị tiêm thuốc thử EVO nhưng không thể sống sót qua giai đoạn suy giảm trí tuệ, cho dù có chống đỡ qua được cũng sẽ xuất hiện tình trạng bùng nổ pheromone hoặc là động dục giả rồi nổ tung đến chết. M001 là alpha duy nhất sống sót, hơn nữa còn có thể duy trì được sự tỉnh táo nhất định. Mặc dù biểu hiện lần này có hơi bất thường nhưng cô vẫn tin M001 có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau khi xác nhận M001 lúc này không có sự công kích, giáo sư Donner đã bảo Lâm Na và một beta khác đi vào chuẩn bị kiểm tra M001, nhưng không ai ngờ rằng Tống Chiếu Ẩn vừa rồi vẫn còn ngu ngơ và ôn hòa lại đột nhiên lại thể hiện sự kháng cự.
Giải Hằng Không nhìn chằm chằm vào Tống Chiếu Ẩn đang trừng mắt trong màn hình, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đôi mắt đen như mực của hắn.
Sau khi ra khỏi phòng quan sát, sau lưng Lâm Na đã đổ một lớp mồ hôi lạnh. Mặc dù là beta không ngửi được mùi pheromone nhưng pheromone alpha cấp S đã được tăng cường vẫn hình thành nên sự áp chế ở một mức độ nhất định đối với cô, khiến cho cô không nhịn được run rẩy và dựng tóc gáy như thể đang đối mặt với dã thú.