Một tay Thẩm Tứ nắm tay Diệp Thư Từ, tay còn lại giúp cô kéo vali.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy tay cô, Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Vốn dĩ cô không có hứng thú với yêu đương, cảm thấy yêu đương không thú vị thì cũng vô ích, nhưng bây giờ ở bên người mình thích, cảm thấy chỗ nào cũng tốt.
Sau khi hai người lên xe, Diệp Thư Từ thấy có một phần thức ăn sáng để trên ghế.
Ánh mặt trời chiếu vào, người đàn ông nâng cằm, khuôn mặt được ánh nắng chiếu vào sáng ngời, vô cùng đẹp, Thẩm Tứ cười nói: "Chuẩn bị cho bạn gái."
"Dậy sớm như vậy, tiểu lười biếng nhất định sẽ không có thời gian ăn sáng."
Diệp Thư Từ mím môi, hơi ngượng ngùng, cũng cảm động trước sự quan tâm của Thẩm Tứ, hôm nay xuất phát sớm, cô căn bản không kịp chuẩn bị bữa sáng, nghĩ lái xe đến thành phố Lâm cũng nhanh nên quyết định chờ bà nội khám xong rồi cùng ăn là được.
Không ngờ Thẩm Tứ sẽ suy xét đến những chi tiết nhỏ như vậy.
"Tốt quá, cảm ơn anh, Thẩm Tứ." Khóe môi Diệp Thư Từ giương lên thành một vòng cung nhỏ, Thẩm Tứ mua món sandwich cô thích ăn và một ly sữa bò nóng.
Sau khi lên xe, Diệp Thư Từ bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện công việc với Thẩm Tứ.
Đều là chuyện phiếm, không có chủ đề cụ thể, nghĩ gì nói đó.
Nói chuyện một lúc, Diệp Thư Từ mới nhớ tới một câu nói "Ăn không nói, ngủ không nói", Thẩm Tứ là người quy củ như vậy, anh có phiền không?
Cô dọn phần rác thừa, vội vàng nói vài câu rồi ngoan ngoãn im lặng, không ngờ Thẩm Tứ lại khẽ cười: "Sao không nói nữa?"
"Ah, thật ra khi ăn không nên nói nhiều, em cũng không biết sao lại thế này, chỉ muốn chia sẻ với anh nhiều hơn một chút."
Thẩm Tứ nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh đảo qua, nhìn chằm chằm cô vài giây, người đàn ông cong môi nói: "Tiểu Từ, anh rất thích nghe em nói chuyện."
"Dù cho có là chuyện dông dài hay không quan trọng đi nữa, anh vẫn thấy hạnh phúc." Thẩm Tứ nói từng chữ một, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú: "Em đã từng nói với anh, chia sẻ là cấp bậc cao nhất của lãng mạn."
Vì vậy, nếu cô nguyện ý chia sẻ cuộc sống của mình với anh, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc.
"Huống chi, những cái gọi là quy tắc đó chẳng phải do con người đặt ra sao?"
Diệp Thư Từ cong môi, cười dịu dàng: "Đúng vậy, sau này em muốn nói gì thì nói, nói lúc nào cũng được."
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhiễm ý cười: "Ừ, ngoan lắm."
Thẩm Tứ vừa nói ra hai chữ này, luôn mặt Diệp Thư Từ không khỏi nóng lên, cô ho khan một tiếng, tầm mắt lơ đãng hướng ra ngoài cửa, hai má lại nóng bừng lên.
Thẩm Tứ rất quen thuộc đường đến nhà bà nội, bà nội làm việc rất nhanh nhẹn, đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Thẩm Tứ chất vali của bà nội vào xe rồi mở cửa cho bà.
"Bọn con đúng giờ thật." Bà nội cảm khái nói.
"Cần phải đúng giờ ạ." Thẩm Tứ mỉm cười: "Bác sĩ sẽ không đợi chúng ta."
"Đúng rồi, bà nội, sáng nay bà có để bụng rỗng không?" Diệp Thư Từ hỏi.
"Từ mười giờ tối hôm qua bà đã không uống nước, cũng không ăn gì cả." Bà nội vui vẻ liếc Diệp Thư Từ một cái: "Bà đã từng này tuổi rồi, chẳng lẽ đến chuyện này còn không làm được sao?"
Diệp Thư Từ sờ cằm: "Cũng đúng nhỉ."
Trên đường đi, Thẩm Tứ rất lo cho sức khỏe của bà, sợ bà nội tuổi đã lớn, không thể ngồi trên xe hơn một tiếng, nên đã đặc biệt chuẩn bị đệm ngồi và đệm lưng mềm mại nhất.
Bà nội cười: "Tiểu Từ, con xem, con thân là cháu ruột của bà, cũng không quan tâm đến bà nhiều như cháu rể đấy."
Diệp Thư Từ làm nũng ôm chân bà nội, làm mặt quỷ cười nói: "Đây chẳng phải là vì Thẩm Tứ rất thương bà, giúp con rất nhiều sao?"
Bà nội nhéo mũi Diệp Thư Từ, cười nói: "Con đấy, miệng mồm vẫn dẻo thật."
Bất tri bất giác đã đến bệnh viện, đỗ xe xong, ba người vào bệnh viện.
Diệp Thư Từ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, cô kéo cánh tay người đàn ông: "Thẩm Tứ, có phải gần đây công ty luật của anh rất bận không?"
"Vẫn ổn."
"Anh lại thế này, em sợ công việc lại đổ lên người anh Chu." Nhiều lần cô thấy Chu Ích Lăng than thở công việc rất mệt mỏi, nói Thẩm Tứ thường xuyên về sớm, lần này thì hay rồi, còn không đến công ty luôn.
"Anh nói này, Tiểu Từ." Thẩm Tứ cúi đầu nhìn cô, cười trêu chọc, sờ đầu cô: "Em coi thường bạn trai mình quá rồi phải không?"
"Đương nhiên là anh làm xong việc rồi mới đến đây." Người đàn ông cười nhạt: "Về việc lão Chu than thở quá nhiều, em có thể định nghĩa vì - hiệu suất làm việc của lão Chu quá thấp."
Diệp Thư Từ bật cười.
Thẩm Tứ khẽ cười: "Hơn nữa, chuyện của bạn gái anh là quan trọng nhất trên đời."
Diệp Thư Từ cười ngọt ngào, khuôn mặt nóng lên.
Thẩm Tứ xếp hàng giúp bà nội đăng ký, hàng người xếp hàng khá dài, vóc dáng người đàn ông thẳng tắp, khí chất ưu tú, ngũ quan tinh xảo vô cùng, trong đám đông vô cùng nổi bật.
Diệp Thư Từ và bà nội ngồi trên ghế đợi.
"Tiểu Từ, con cũng thật may mắn, có thể nhìn ra Thẩm Tứ thật lòng với con." Bà nội mỉm cười: "Bà nội đã già rồi, gặp nhiều người hơn con, có dạng người nào mà chưa từng gặp qua, người có khi chất và diện mạo như Thẩm Tứ, thực sự rất ít."
"Con cũng thấy mình rất may mắn."
Vốn là người tuổi 17-18 cô phải kiễng chân lên nhìn, bất tri bất giác đã rơi xuống lòng bàn tay cô, coi cô như người trên đầu quả tim.
"Bà nội, bà có thấy bóng lưng của Thẩm Tứ rất đẹp trai không?" Ánh mắt Diệp Thư Từ tinh nghịch nhìn bóng lưng bạn trai, càng nhìn càng thích.
Người đàn ông mặc tây trang ngay ngắn, dáng người cao gầy, xung quanh đều là những người bình thường, càng khiến người đàn ông này tuấn tú hơn.
Bà nội mỉm cười nhìn cô: "Con nhỏ mê muội."
Diệp Thư Từ mím môi cười, si mê bạn trai mình là sai sao? Dù sao người ta cũng là của mình rồi.
Màn hình điện thoại sáng lên, là một dãy số lạ. Diệp Thư Từ không có thói quen nghe điện thoại từ số lạ, nên cô liền cúp máy, nhưng không ngờ dãy số này lại liên tục gọi đến nên cô đành phải nghe máy, đối phường vừa mở miệng cô đã nhận ra chủ nhân của giọng nói này, Lâm Nam.
Dứt khoát kéo vào danh sách đen.
Sắc mặt cô trầm xuống, bà nội liếc mắt đã có thể nhìn ra, lo lắng hỏi: "Ai vậy?"
Diệp Thư Từ cắn môi: "Lâm Nam ạ."
"Lâm Nam còn liên lạc với con sao?"
"Thi thoảng thôi ạ, nhưng con đã chặn anh ta rồi." Tâm trạng Diệp Thư Từ không tốt: "Không ngờ đi xem mắt lại gặp phải một người kì lạ như vậy."
"Con đã nói với Thẩm Tứ chưa?"
"Chưa ạ, công việc của Thẩm Tứ rất bận, con không muốn những chuyện nhỏ nhặt như vậy làm phiền anh ấy."
Quá trình khám bệnh diễn ra rất nhanh, bác sĩ như thông thường cho bà nội làm vài xét nghiệm, hai người dẫn bà nội đến các phòng, hoàn thành việc khám bệnh.
Diệp Thư Từ dẫn bà nội đi lấy máu xong, đã không thấy Thẩm Tứ đâu.
Bà nội cũng không biết Thẩm Tứ đã đi đâu.
Có lẽ đã ra bên ngoài ngồi rồi, Diệp Thư Từ nghĩ như vậy, không ngờ khi vừa cùng bà nội bước ra khỏi phòng lấy máu, đã thấy người đàn ông cầm theo bữa sáng đang đi về phía bọn họ.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên nụ cười nhạt: "Chắc bà nội đã đói rồi, bà mau ăn đi ạ."
"Anh đã đi mua sao?"
Thẩm Tứ cười nói: "Căn tin của bệnh viện cách trung tâm khám bệnh khá xa, bà nội ngồi trên xe lâu như vậy, vẫn chưa ăn gì, anh lo bà sẽ chịu không nổi nên đã mua một ít thức ăn."
Diệp Thư Từ hơi kinh ngạc, cô chỉ nghĩ đợi lấy máu xong sẽ dẫn bà nội đi ăn, nhưng lại không suy xét đến tình hình của bà nội.
So về sự chu toàn và cách quan tâm đến bà nội, cô đều phải xấu hổ vì không bằng anh.
Kết quả kiểm tra đếnchiều mới có, Thẩm Tứ đã đặt khách sạn trước để nghỉ ngơi, rồi sau đó sẽ đến lấy kết quả kiểm tra.
Thẩm Tứ và Diệp Thư Từ cũng theo vào.
Bác sĩ nói bệnh tình của bà nội đã được kiểm soát tốt, mắc bệnh này thì chỉ có thể giữ gìn sức khỏe thật tốt, mặc dù không có biện pháp trị tận gốc, nhưng nếu giữ sức khỏe tốt thì có thể khống chế được.
"Bà Tống, các chỉ số của bà đều đang chuyển biến tốt, chắn chắn có lối sống rất lành mạnh, gia đình của bà cũng rất lo lắng, sau này phải theo dõi và kiểm tra định kỳ sáu tháng một lần, nếu có gì bất thường, chúng ta cũng dễ kiểm soáy." Bác sĩ đẩy gọng kính, cười vô cùng hiền hậu.
Diệp Thư Từ nghe xong chỉ cảm thấy xấu hổ.
Là người thận cận với bà nội nhất, nhưng cô lại không biết bà nội đã trải qua những gì, chỉ mới biết được bệnh tình của bà nội cách đây không lâu, khi mới dọn về thành phố Tô.
"Cháu gái của tôi đấy." Bà nội nắm tay cô, cười đến mức các nếp nhăn cũng trở nên dịu dàng: "Còn có cháu rể của tôi nữa, đặc biệt lái xe đưa tôi đến, chạy đông chạy tây vất vả lắm."
Bác sĩ nhìn Thẩm Tứ khen ngợi: "Bà Tống, thật tốt quá, làm nghề y nhiều năm như vậy, tôi rất ít khi thấy cháu trai và cháu rể dẫn bà nội đến khám bệnh lắm đấy!"
Khi về khách sạn trời đã tối, bà nội muốn ăn bánh bao gạch cua nên Diệp Thư Từ gọi giao đến khách sạn.
Thẩm Tứ không yên lòng, đến quầy bếp ở khách sạn mua một phần cháo.
Vừa đem vào giúp bà nội đổ cháo vào tô, bà nội đã cố ý cau mày nói: "Ai da, bôn ba cả ngày, bà cũng mệt quá!"
"Bà ơi, tối nay bà hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Bà nội dậm chân, ngồi trên sô pha ra vẻ mệt mỏi nói: "Hai đứa cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt bà làm bà đau mắt quá."
Diệp Thư Từ ở bên bà nội cả đời, sao lại không hiểu được ý của bà, cô bất đắc dĩ khẽ cười: "Bà nội, hai đứa con ra ngoài vậy."
"Chỉ chờ lời này của con." Bà nội nhấp một ngụm cháo, cười tủm tỉm nói: "Hai đứa đi càng xa bà càng tốt, tốt nhất bây giờ cứ ra ngoài chơi cho bà đi."
Diệp Thư Từ: "..."
Bà cụ cũng có ý tốt, cô hiểu tâm tư của bà, dù sao cũng vất vả đến đây rồi, muốn người trẻ tuổi bọn cô vui vẻ một chút, không muốn để bọn họ cứ bận tâm đến mình.
Diệp Thư Từ buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thẩm Tứ, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?"
Hai người lên xe, nhưng Diệp Thư Từ lại phát sầu vì phải suy nghĩ nên ăn gì, thành phố Lâm rất gần thành phố Tô, khẩu vị cũng tương tự, hơn nữa đã bôn ba cả ngày, cũng không có gì muốn ăn.
Thẩm Tứ cúi đầu giúp cô thắt dây an toàn.
"Nếu em không biết ăn, vậy cứ đi theo anh." Người đàn ông nhướng mày cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên: "Bạn trai em đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi."
Thẩm Tứ đưa cô đến một nhà hàng Tây, phục vụ dẫn hai người đi vào, nhà hàng tráng lệ huy hoàng, từng ngóc ngách đều được bố trí cẩn thận, tiếng nhạc du dương vang lên, như thể họ đang ở trong một không gian lãng mạn.
"Thưa ông bà, xin mời ngồi."
"Đây là thực đơn, ngài có thể xem trước."
Thẩm Tứ lại đưa thực đơn cho Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ gọi hai phần bít tết, lại gọi thêm vài món khác, rồi đưa thực đơn lại cho người phục vụ.
Lúc này Thẩm Tứ đứng dậy: "Tiểu Từ, anh đi toilet."
Không ngờ, Thẩm Tứ vừa rời đi hai phút, đã có người phục vụ đẩy một cái bánh gato đi tới, trên mặt mang theo nụ cười lịch sự: "Xin chào cô, đây là bánh của cô."
Diệp Thư Từ kinh ngạc: "Tôi không gọi bánh gato."
Huống chi đây là một nhà hàng Tây, chiếc bánh lúc này rõ ràng là bánh truyền thống của Trung Quốc, mặt trên điểm xuyết những cánh hoa hồng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, chiếu rọi khiến lớp kem phủ lấp lánh, trông đáng yêu vô cùng.
Người phục vụ đẩy xe bánh, trên xe còn có một bó hồng đỏ, mặt trên thấp thoáng những giọt nước, vừa mềm mại vừa xinh đẹp.
"Đây đúng thật là của cô."
Người phục vụ đang vội, rời đi không nói thêm gì nữa, Diệp Thư Từ bất đắc dĩ nhìn chiếc bánh gato và đóa hoa hồng, thầm nghĩ đợi Thẩm Tứ về sẽ xử lý sau.
Đột nhiên, ánh đèn vàng ấm áp trong đại sảnh biến mất, ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào, tuy hơi tối những lại lãng mạn hơn vài phần.
Đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, sáng như ban ngày vậy, Diệp Thư Từ đứng dậy với vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Tứ chậm rãi bước vào giữa sân khấu, vẫn mặc một bộ tây trang chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú văn nhã của người đàn ông hiện lên một nụ cười nhẹ, giọng nói trầm thấp trong trẻo vang lên-
"It Must Be You" tặng cho người con gái tôi yêu, chúc em sinh nhật vui vẻ".
17/12/2023 - 2583 từ