Chương 48

"Cơm đã xong rồi đây!"

Vừa lúc, giọng nói vui vẻ của Trần Mỹ Tú vang lên. Sau hai tiếng bận rộn, cuối cùng cũng nấu xong.

Diệp Thư Từ đứng dậy: "Tôi giúp chị Mỹ Tú bưng thức ăn lên."

Không ngờ một cánh tay thon dài mạnh mẽ đã che trước mặt cô, cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp của Thẩm Tứ vang lên: "Ai lại để một cô gái làm bao giờ?"

Thẩm Tứ gọi cô là bạn cùng bàn nhỏ, cũng gọi cô là cô gái.

Được đối xử dịu dàng và thỏa đáng, trái tim Diệp Thư Từ không hiểu sao lại nóng lên, như có một làn sóng dịu dàng ùa về trong thâm tâm.

Thẩm Tứ có sức lực, làm việc gì cũng gọn gàng, hoàn toàn khiến Trần Mỹ Tú thành người vô dụng, Thẩm Tứ bưng hai ba lượt đã xong.

Mọi người cũng chưa uống rượu, Diệp Thư Từ rót nước trái cây cho ba người, có vị cam, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Trần Mỹ Tú kính Thẩm Tứ trước: "Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, cảm ơn luật sư Thẩm, nếu không có luật sư Thẩm, án kiện của tôi cũng không thể dễ dàng giải quyết như vậy."

Thẩm Tứ uống một hơi cạn sạch, cười nhẹ: "Cô Trần đừng khách khí, là việc tôi nên làm."

"Làm gì có việc nên hay không nên." Trần Mỹ Tú cười nói: "Tôi đã xem thông tin trên web chính thức, ngài đều nhận những vụ lớn, án kiện của tôi thì quan trọng đối với tôi, nhưng thật ra đối với ngài chỉ là việc lông gà vỏ tỏi."

Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú, khí chất lộ ra chút lạnh lùng cùng xa lánh.

"Không đâu." Thẩm Tứ nói: "Án kiện không phân biệt lớn nhỏ, đều nóng lòng và lo lắng cho đương sự cả."

"Luật sư Thẩm, ngài thực sự khác với những luật sư khác." Trần Mỹ Tú thở dài, sau đó nhìn Diệp Thư Từ: "Thư Từ, tôi cũng kính cô một ly, cảm ơn cô đã nguyện ý thu nhận tôi và giúp đỡ tôi suốt thời gian qua."

Có lẽ vì phải rời đi, cuộc sống trong một tháng này để lại cho Trần Mỹ Tú không ít hồi ức tốt đẹp, cô ấy nói chuyện cũng hơi kích động, xúc động nói.

"Lúc đầu tôi nghĩ Thư Từ là kiểu cô gái dễ thương, ngoan ngoãn, nhưng thật ra rất có chính kiến, cũng rất xinh đẹp."

Trần Mỹ Tú thực sự ngưỡng mộ Diệp Thư Từ, ánh mắt nhìn người phía sau cũng tràn ngập khen ngợi.

Không ngờ, Thẩm Tứ cười như không cười nói tiếp: "Đúng vậy, miệng lưỡi rất lợi hại, có cá tính, lá gan cũng lớn."

Diệp Thư Từ mím môi.

Thẩm Tứ đang khen cô sao? Nhưng sao lại hơi kỳ quái? Nhưng Thẩm Tứ hình như không có thói quen giễu cợt người khác.

Ba người cùng uống.

"Luật sư Thẩm, ngài còn độc thân sao?" Trần Mỹ Tú đột nhiên hỏi.

Thẩm Tứ gật đầu.

"Vậy Luật sư Thẩm thích kiểu con gái như thế nào?"

Ngón tay cầm đũa của người đàn ông thon dài như ngọc, khiến nó càng thêm đẹp đẽ, anh đặt đũa xuống, tầm mắt sáng rực nhìn Diệp Thư Từ, lạnh lùng nói: "Thích cá tính một chút, đừng quá rụt rè."

Thẩm Tứ dùng những từ khóa này để đánh giá tính cách của cô, sau đó lại nói thích kiểu con gái như vậy, ý anh là anh thích cô sao?

Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy không thể tin được, cả người như bốc cháy.

Khuôn mặt cô càng nóng hơn.

Trần Mỹ Tú mỉm cười, lại nhìn Diệp Thư Từ: "Thư Từ vẫn còn độc thân đúng không? Cô thích kiểu con trai thế nào?"

Rõ ràng quá rồi, Trần Mỹ Tú cố ném vấn đề qua cho bọn họ, muốn tác thành cho đôi chim uyên ương này.

Diệp Thư Từ đột nhiên đứng dậy, đi vào bếp: "Em đi lấy nước uống."

Muốn bình tĩnh lại.

*

Sau đó, đài truyền hình cử Diệp Thư Từ đi công tác một tuần.

Nhưng nơi công tác không xa lắm, ở thành phố Lâm, chương trình "Hội đàm dân sinh" quyết định thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với những thiếu niên hành động dũng cảm, trong số đó có một thiếu niên đã cứu một đứa trẻ chết đuối, thiếu niên đó đang học đại học ở thành phố Lâm, vẫn luôn làm người tốt việc tốt, nhưng cũng vì sự việc lần này mà sắp chết đuối.

Thiếu niên được cứu lên không lâu, sức khỏe khá yếu, nên đội ngũ của đài truyền hình hoãn phỏng vấn một tuần.

Lịch trình rất gấp gáp, tổ trưởng không dẫn dắt đội, nên giao nhiệm vụ chính là phỏng vấn cho Diệp Thư Từ và Cát Lâm Chân.

Mỗi ngày Cát Lâm Chân chỉ lo mua sắm trên Taobao, trang điểm, tâm tư cơ bản không đặt lên công việc, cũng vì vậy mà Diệp Thư Từ rất bận rộn.

Khương Hiểu gửi tin nhắn WeChat, cô chỉ trả lời qua loa vài câu.

Còn có Thẩm Tứ.

Nghĩ đến lời nói và hành động của Thẩm Tứ ngày đó, cô cảm thấy xấu hổ không hiểu được, trực giác nói cho cô, Thẩm Tứ ít nhiều gì cũng có ý với cô.

Nhưng chút tâm ý này có đáng để cô giao trái tim mình cho anh không, thì vẫn nên suy nghĩ kĩ.

Bây giờ Diệp Thư Từ rất rối, rốt cuộc chuyện của bọn họ đã từ mười năm trước, lúc này cứ tiếp tục mối quan hệ chẳng phải hơi kỳ quái sao?

Nhưng thật ra Thẩm Tứ đã gửi cho cô không ít tin nhắn.

Đều là quan tâm bình thường, Diệp Thư Từ không có thời gian trả lời, sau đó lại hỏi thăm án kiện của Trần Mỹ Tú.

Diệp Thư Từ càng buồn bực, nếu quan tâm đến án kiện như vậy, cứ gọi thẳng cho chị Mỹ Tú không tốt sao?

Cuối cùng cô cũng trả lời, nhưng nói rất ngắn gọn, để Thẩm Tứ không bắt được bất cứ nhược điểm nào của cô.

Thẩm Tứ: [ Khi nào về? ]

Diệp Thư Từ: [ Chắc phải mất khá nhiều thời gian, phỏng vấn lần này khá rắc rối. ]

Thật ra cũng không mất quá nhiều thời gian, sau khi trả lời tin nhắn này, ngày hôm sau Diệp Thư Từ quay về thành phố Tô, cuối cùng Lộ Giai Ân cũng chuyển đến.

Cô ấy vẫn là một cô gái tràn đầy năng lượng, dang rộng hai tay rồi ôm chặt lấy Diệp Thư Từ: "Hello, Thư Từ!"

Khoảng thời gian trước Lộ Giai Ân vẫn luôn ở ngoài quay chụp, còn mang theo rất nhiều quà cho Diệp Thư Từ, là mỹ phẩm dưỡng da thông thường của con gái và một số phụ kiện tóc.

"Chị gái em đã gọi cho em, chị không biết chị ấy thích chị thế nào đâu, có thể khen chị đến nửa tiếng."

Diệp Thư Từ hoàn toàn tin.

"Đúng rồi, Thư Từ, chị làm việc có mệt không?"

"Vẫn ổn" Diệp Thư Từ lấy hành lý ra, sắp xếp từng cái một rồi đặt lại chỗ cũ: "Làm việc liên tục hơn một tuần, đài đã cho tụi chị nghỉ ba ngày."

Lộ Giai Ân đột nhiên từ phía sau lấy ra hai tấm vé lấp lánh, hứng khởi nói: "Thư Từ, chị có muốn cùng em đến lễ hội âm nhạc không?"

"Đương nhiên rồi."

Bận rộn công việc đã lâu không nghỉ ngơi, Diệp Thư Từ cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.

Lễ hội âm nhạc lần này rất lớn, nhiệt độ gần đây không giảm nên hai khu che nắng rộng 300m2, còn có khu ăn uống và nghỉ ngơi rộng 400 m2 và hai phòng điều hòa rộng 300m2.

Tổng cộng có mười ban nhạc, hai trong số đó là ban nhạc yêu thích của Diệp Thư Từ.

Lúc đó cô hét đến điên rồi.

Sau khi ra khỏi lễ hội âm nhạc đã hơn chín giờ tối, hai người đói không chịu nổi, đến một quán ăn nhỏ ăn chút gì đó.

"Xin lỗi."

Một người đàn ông trung niên đi xuyên qua đám đông, không cẩn thận va vào vai Lộ Giai Ân, vội vàng xin lỗi.

Lộ Giai Ân cúi đầu chờ xiên thịt chín, cũng không quay mặt qua, nói: "Không sao."

Có lẽ là phóng viên có trực giác nhạy bén, Diệp Thư Từ đã lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, cô đột nhiên quay đầu lại thì phát hiện chiếc balo nhỏ của Lộ Giai Ân đã biến mất.

Lộ Giai Ân là người mẫu, chi phí ăn mặc đều đắt tiền, chiếc ba lô kia hơn hai vạn, chưa kể bên trong còn có không ít tiền mặt và thẻ.

"Giai Ân, balo của em!"

Lúc này Lộ Giai Ân mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vẻ mặt cô nàng vô cùng hoảng loạn: "Này, ăn trộm, balo của tôi!"

"Bắt lấy tên trộm!"

Lộ Giai Ân chưa từng gặp phải chuyện như vậy, đã hoảng sợ lắm rồi, xung quanh có không ít người, nhưng ai cũng nghi hoặc nhìn cô ấy, không ai bắt tên trộm cả.

Diệp Thư Từ nhanh chóng quyết định, thấy hướng của tên trộm, liền đuổi theo.

Thể chất của cô rất tốt, được di truyền từ Diệp Thanh Vân, thậm chí cô còn phá kỷ lục chạy nước rút, đáng tiếc ở cấp hai và cấp ba, Đường Tiếu có yêu cầu ngày càng cao với cô, rốt cuộc cô cũng chưa từng tham gia đại hội thể thao, dần dần, càng ít người biết cô có ưu thế trong phương diện thể thao.

Diệp Thư Từ nín thở, hai tay vung vẩy điên cuồng, như trở thành một con én đang bay, hai chân biến thành đôi cánh, tự do bay lượn trên bầu trời.

Càng chạy càng nhanh, càng nhanh càng chạy.

Diệp Thư Từ biết mình có sở trường ở phương diện này, nhưng lại không biết mình có thể chạy nhanh như vậy.

Tên trộm chỉ cao 1m7, hơi già, khi chạy động tác hơi vụng về, thi thoảng nhìn lại, khoảng cách giữa Diệp Thư Từ và hắn ta ngày càng nhỏ.

Đáng tiếc ga tàu điện ngầm lại cách đó năm trăm mét, một khi tên trộm lên tàu điện ngầm, balo của Lộ Giai Ân thật sự sẽ mất.

Nhưng Diệp Thư Từ đã dùng hết sức lực, dưới chân gần như tạo ra gió.

Có lẽ ông trời đã thương xót người tốt, khi tên trộm chuẩn bị bước vào ga tàu điện ngầm thì bất ngờ vấp phải một cậu bé đi xe đạp.

Trước tiên hắn ta loạng choạng, sau đó đứng không vững, ngã như vậy chẳng khác nào đang cho Diệp Thư Từ thêm thời gian.

Cô nhanh chóng tiến lên, hoàn toàn hạ gục tên trộm trước khi hắn ta đứng dậy.

Rốt cuộc chênh lệch sức lực giữa nam và nữ không hề nhỏ, tên trộm cũng dùng hết sức giành giật, đẩy Diệp Thư Từ sang một bên.

Cảnh sát đến rồi.

Cũng may vừa rồi Lộ Giai Ân đã báo cảnh sát.

Một nhóm ba người đến đồn cảnh sát lấy lời khai, đều hỏi những vấn đề thông thường.

Cảnh sát cuối cùng cũng nói: "Cô Diệp, cô thật quá dũng cảm, sau này nếu gặp phải tình huống như vậy thực sự không thể trực tiếp ra tay, cô không thấy sao? Tên trộm kia có mang theo dao."

Diệp Thư Từ nín thở.

Vật lộn với tên trộm nửa ngày, cô căn bản không để ý đến, cũng may tên trộm mang theo dao để phòng thân chứ không phải để động thủ.

Dù sao mục đích của việc dùng dao cũng khác nhau.

Vì balo của Lộ Giai Ân nên Lộ Giai Ân đã lấy lại chiếc túi rồi làm một vài thủ tục.

Lộ Gia Ân nói: "Thư Từ, chị chạy nhanh thật đấy, em còn chưa kịp phản ứng lại chị đã biến mất rồi."

Diệp Thư Từ nhướng mày cười: "Người tài thường biến mất nhanh lắm."

"Hahaha." Lộ Gia Ân lại hỏi: "Chị chạy nhanh như vậy, chắc chắn hồi cấp ba chị là quán quân chạy đường dài đúng không."

"Thật sự không phải, lúc đó chị bận học nên không có thời gian tham gia đại hội thể thao."

Lộ Giai Ân trêu chọc cười: "Vậy nhất định chị càng không có thời gian yêu đương luôn nhỉ?"

Cô gật đầu: "Ừ."

Một khi đã bắt đầu buôn chuyện, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, vẻ mặt Lộ Giai Ân trêu chọc nhìn cô: "Chị Thư Từ, vậy lúc đó chị có người mình thích sao?"

"Đương nhiên rồi."

Cũng vào lúc này, Diệp Thư Từ nhạy bén cảm giác được, trong chốc lát bầu không khí lặng im đi.

Lộ Giai Ân khẽ đẩy cô: "Thư Từ, luật sư kia đẹp trai quá."

Luật sư.

Diệp Thư Từ nghe được từ này, gần như phản xạ có điều kiện nghĩ đến một người.

Ở cửa sổ bên cạnh Diệp Thư Từ, Thẩm Tứ đang ngồi trên ghế, cổ tay áo người đàn ông hơi xắn lên, lấy tài liệu từ trong cặp ra.

"Cảnh sát Trương, đây là giấy ủy quyền của tôi, chứng chỉ hành nghề luật sư và công văn hỗ trợ từ viện pháp luật."

Giọng nói trong trẻo của người đàn ông tiếng suối chảy.

"Luật sư Thẩm, ngài đã đến chỗ chúng tôi bao nhiêu lần rồi, dù không mang đủ giấy tờ, chúng tôi vẫn đưa tài liệu cho ngài."

Thẩm Tứ cười nhạt: "Quy trình cơ bản nên làm thôi."

Viên cảnh sát khen ngợi: "Ngài ấy, làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, bên chúng tôi đã gặp không ít luật sư, nhưng ngài vẫn là người làm việc cẩn thận nhất."

Đầu ngón tay Diệp Thư Từ cuộn tròn, không ngờ lần này lại gặp được Thẩm Tứ.

Tầm mắt người đàn ông chuyển đến, ánh mắt dán chặt vào mặt cô, như thể tràn ngập ý tứ thâm sâu: "Đã lâu không gặp, Diệp Thư Từ."

Thực sự đã lâu không gặp.

Khoảng một tuần rồi.

Thẩm Tứ hơi nhướng mày, trong nụ cười lẫn vài phần nghiền ngẫm.

Cô quen thuộc với anh như vậy, đương nhiên có thể hiểu được ánh mắt của anh - lời cô vừa nói anh đều nghe cả, không biết nên giải thích như thế nào.

Dưới ánh mắt trêu chọc của người đàn ông, Diệp Thư Từ co cằm lại, hai bên tai dần đỏ bừng: "Thẩm Tứ."

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, cũng coi như một lời chào.

Lộ Giai Ân kéo cổ tay áo cô: "Ghê thật, Thư Từ, luật sư đẹp trai như vậy có thể nói là cực phẩm nhân gian đấy, thế mà chị lại biết anh ấy."

"Chị Mỹ Tú cũng biết." Cô nói ngắn gọn.

Lộ Giai Ân vỗ trán mình, dường như có ký ức đang quay về, nhanh chóng xâu chuỗi lại với nhau, cô ấy bừng tỉnh: "À, em nhớ rồi, chị em đã nói với em hai người rất có duyên."

Nhưng giọng Lộ Giai Ân cũng không nhỏ, vừa lúc Thẩm Tứ nghe được lời này, ánh mắt người đàn ông trói chặt lấy cô, dường như chứa đầy ý tứ sâu xa.

Phải mất mặt về đến nhà rồi.

Diệp Thư Từ chỉ có thể ép mình nhìn sang chỗ khác.

"Luật sư Thẩm đã vất vả chạy một chuyến đến đây." Một cảnh sát nhỏ nói: "Bên chúng tôi vốn phải đưa trợ lý đến."

"Không sao." Thẩm Tứ khách khí nói: "Nên như vậy."

Cảnh sát nhỏ thấy bọn họ có quen biết, trước khi Thẩm Tứ rời đi, lại nói thêm: "Luật sư Thẩm, cô gái này là bạn của anh sao?"

Thẩm Tứ liếc nhìn cô: "Đương nhiên."

Cảnh sát nhỏ tiếp tục nói: "Bạn của anh rất lợi hại đấy, luật sư Thẩm, anh phải đối xử thật tốt với cô ấy, thấy việc nghĩa hăng hái làm là tốt, nhưng tên trộm kia có mang theo dao, cũng may hắn ta nhát gan, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng."

Ánh mắt Thẩm Tứ qua lại trên người cô, Diệp Thư Từ bị anh nhìn chằm chằm khiến lông tơ dựng cả lên, trong lòng cảm thấy bất an.

"Được."

Sau khi Thẩm Tứ lấy tài liệu xong, anh ra ngoài trước, Diệp Thư Từ nhìn theo bóng dáng người đàn ông.

Vốn tưởng Thẩm Tứ thực sự sẽ dặn dò giống cảnh sát nhỏ đó, tiến hành tư tưởng giáo dục cho cô, không ngờ người ta lại hoàn toàn phớt lờ cô.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi mất mát.

Buổi tối Lộ Giai Ân có việc nên rời đi trước, cảnh sát nhỏ lại phê bình Diệp Thư Từ một hồi rồi mới để cô đi.

Diệp Thư Từ đẩy cửa ra, đi vào khuôn viên của đồn cảnh sát.

Đây là khu phố cũ, không biết đã được xây dựng bao nhiêu năm, hình như cô đã có ký ức về nơi này từ khi còn rất nhỏ.

Đèn trong sân đã tắt, ánh sáng vàng mờ ảo phản chiếu cái bóng thật dài của cô. Bóng cây lắc lư, lá cây đung đưa trong không khí nhưng bầu không khí lại quá tĩnh lặng.

Tiếng gió không ngừng vang lên, thời tiết về đêm không nóng không lạnh, nhưng thật ra lại khá dễ chịu.

Trước mặt đột nhiên hiện lên một bóng người.

Thẩm Tứ bao phủ cả người cô, người đàn ông mang theo ánh sáng, ánh đèn loang lổ rọi lên người anh, ánh mắt người đàn ông không hề buông lỏng, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, như trộn lẫn băng tuyết ngàn năm.

Lần trước gặp mặt vẫn là Trần Mỹ Tú mời anh đến nhà ăn cơm, Thẩm Tứ có vẻ thả lỏng hơn nhiều so với lúc này, nói chuyện cũng sôi nổi.

Diệp Thư Từ bị anh nhìn chằm chằm đến mức ngừng thở, tim đập cũng ngày càng nhanh. Cô chỉ muốn tìm cái lỗ dưới đất để trốn đi, nhưng không thể tránh được.

"Không phải còn lâu mới quay lại sao?"

- Khi nào về?

- Chắc phải mất khá nhiều thời gian, phỏng vấn lần này khá rắc rối.

Vừa mới nói chuyện trên WeChat, nhưng lúc này cô lại xuất hiện trước mặt anh, thực sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.

Cái gọi là cái chết xã hội là như vậy sao.

Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, một đứa bé đang chạy nhảy ở đồn cảnh sát thì va vào vai Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ loạng choạng ngã xuống trước ngực Thẩm Tứ.

Cách lớp vải mỏng của quần áo, cô cảm nhận được hơi ấm từ l*иg ngực người đàn ông.

Thậm chí có thể cảm nhận được rõ các đường cơ bắp, cứng rắn vô cùng, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, sức sống mãnh liệt dường như muốn xuyên qua l*иg ngực.

Diệp Thư Từ vội vàng lui về sau, hai má ửng đỏ, tai cũng đỏ bừng, cả người nóng rực lên.

Gần như bốc cháy.

Người đàn ông kéo môi dưới, mỉm cười.

Ánh mắt Thẩm Tứ thấy hết mọi thứ, nhưng lại cố tình không buông tha cho cô, từng bước đến gần, giọng nói hơi khàn, mạnh mẽ nói: "Bạn cùng bàn nhỏ, vẫn không định trả lời tôi sao?"

20/09/2023 - 3376 từ