Chương 2

Lâm Tranh bỏ một miếng kem vào miệng, sự thỏa mãn của đầu lưỡi khiến lúc này cô cảm thấy vui vẻ trong phút chốc.

"Con trai đi chơi với nhau không phải rất bình thường sao?"

Đặng Vi lắc đầu: "Nếu là Từ Cảnh Trừng thì nhất định sẽ không, chắc chắn cậu ta sẽ im lặng làm việc của mình, khi người khác chủ động đến tìm cậu ta nói chuyện mới hòa nhã đáp lại."

Sau khi cô ăn xong, híp mắt nhắm đến thùng rác, sau đó ném hộp kem theo hình parabol đến.

* * * Không trúng.

Thế là thở dài, đứng dậy, dùng tay nhặt lên, ném vào. Cô mới nói tiếp:

"Dù sao cậu cũng đừng học mấy cái thói xấu là được. Có điều, tớ tin với cái tính cách này của cậu, cũng không ai có thể làm hư cậu được."

Lâm Tranh gật đầu, không biết nói gì, dù sao cô cũng chưa cảm thấy Cố Dã là đứa con trai hư hỏng gì.

Nhiều lắm chỉ là có chút ham chơi, cũng hơi không cố gắng học hành..

Có điều, việc này cũng không liên quan gì đến cô.

* * *

Hôm nay Hướng Sở rất vui, người hợp tính cách như vậy đến trước mặt cậu, đánh bóng rổ còn rất trâu bò.

Khi quả bóng rổ ném khỏi tay Cố Dã rơi vững vàng xuống rổ, cậu kích động muốn gọi cậu ấy là ba ba.

Mà đến giờ nghỉ ngơi giữa hiệp, Chung Tử Khiết cùng cô chị em như hình với bóng trong lớp Nghiêm Xảo Mạn, cuối cùng cũng có cơ hội đến gần Cố Dã.

Lúc này, cả người Cố Dã đã ướt đẫm mồ hôi, ngồi trên cầu thang, không bận tâm gì đến xung quanh, trực tiếp vén ống tay áo ngắn lên lau mồ hôi trên đầu, cùng mấy nam sinh trong lớp nói chuyện vui vẻ.

Chung Tử Khiết cầm một chai nước tăng lực ướp lạnh đứng trước mặt anh, sắc mặt đỏ hồng, giọng nói cũng ngọt ngào hơn buổi sáng vài phần: "Bạn học Cố Dã, trời đang rất nóng. Cậu uống cái này giải nhiệt chút đi."

Tay kia còn cầm một chiếc quạt điện cầm tay, quạt tóc cho Cố Dã.

"Tôi có rồi, không cần." Cố Dã cầm lấy một chai nước đá bên cạnh, uống một hơi.

Mà Chung Tử Khiết còn đứng trước mặt anh, có hơi xấu hổ. Nhưng cô ta vẫn điềm đạm cười nói: "A.. Có là được rồi."

Từ lúc tan tiết thể dục, cho đến khi trở lại chỗ ngồi trong phòng học, hai người Hướng Sở và Cố Dã vẫn đang vừa nói vừa cười, thảo luận về trận bóng rổ lúc nãy đang bắt đầu phát lại*.

* 复盘. Thuật ngữ trong môn đánh cờ, sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, quan sát kỹ lưỡng hơn trận đấu, suy nghĩ tính các bước đi tiếp theo và tích lũy kinh nghiệm.

Lâm Tranh đứng dậy, dùng ngón tay chọc chọc vào bả vai Cố Dã.

Dường như không có sức lực, Cố Dã chỉ có thể cảm thấy hơi ngứa.

"Xin chào, tôi muốn ra ngoài một chút."

Hai người đang xem đến chỗ đặc sắc thì bị người khác cắt ngang, tâm trạng Cố Dã vô cùng buồn bực.

Sao người này không biết nhìn ánh mắt của người khác vậy chứ?

Đợi sau khi Lâm Tranh đi ra ngoài, Hướng Sở cũng mất hứng, vỗ vỗ bả vai Cố Dã: "Người anh em, tính cách của cậu ấy là như vậy đấy. Quen là tốt rồi."

Cậu thở dài: "Rõ ràng bộ dáng cũng rất đẹp, nhưng cố tình lại mất điểm ở tính cách này. Không thích nói chuyện, lại càng không thích cười."

"Cậu không biết thời gian tôi ngồi ở đây đã khổ bao nhiêu đâu."

* * *

Chả trách khi nhìn thấy có bạn học mới đến, cậu kích động đến mức, hận không thể bổ nhào lên người người ta.

Thì ra là do tên nói nhiều này, nghẹn quá lâu rồi.

Lâm Tranh còn chưa quay lại, Cố Dã nằm trên bàn nghĩ về những lời lúc nãy Hướng Sở nói.

Chậc.

Quả thật rất nhàm chán. Ngồi bên cạnh một cô gái xinh như vậy, tính cách lại im lìm. Khẳng định không nhịn được chọc ghẹo, phỏng chừng cho dù anh vẫn chưa làm gì cô cũng bị dọa khóc..

Chương 2

Khi tiết học đầu tiên của ngày thứ hai kết thúc, Chung Tử Khiết đến phòng giáo vụ năm ba, đưa sách cùng hai bộ đồng phục mùa hè cho Cố Dã.

Giọng nói vẫn dịu dàng.. Lâm Tranh không ngẩng đầu lên, nhưng không biết có phải do ảo giác của cô hay không, mà cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình.

Cố Dã cũng cười, đáp lại Chung Tử Khiết. Đặng Vi phía trước có chút tò mò, cố ý nhìn về phía họ vài lần, sau đó, như thể nhìn thấy thứ gì ghê tởm, cả người run lên.

Cố Dã tiện tay nhét hai bộ đồng phục vào ba lô, anh cũng không có ý định thay đồ ngay lúc này.

Sách của năm ba rất nhiều, anh nhìn đống sách trên bàn trông rất vui vẻ.

Sau đó, anh xếp từng cuốn sách lên, đến khi thấy "núi sách" chất cao, có chút hài lòng.

Mẹ nó, cái này, cho dù có ngủ thì giáo viên cũng không nhìn thấy đâu ha.

Trái ngược với Lâm Tranh kế bên, trên bàn học của cô vậy mà rất sạch sẽ, toàn bộ sách đều được cất trong ngăn kéo và túi sách. Lúc Cố Dã cúi đầu nhặt đồ, vô tình nhìn thấy bên trong hộc bàn của bạn cùng bàn còn để một cái hộp đựng sách. Thật sự đúng là người không ngại phiền phức.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, đầu của Lâm Tranh cuối cùng cũng ngẩng lên, cô đã sớm chuẩn bị bài cho tiết học, cho nên, khác với những cuốn sách trắng tinh của các bạn, sách của cô lại luôn rất cũ, ghi chú cũng được viết đầy.

Cố Dã liếc mắt một cái, cũng không để tâm. Cảm thấy người bạn cùng bàn này, thoạt nhìn có vẻ không thông minh lắm. Cho nên chỉ có thể cố gắng học tập chăm chỉ để bù lại. Nhưng biện pháp học tập ngu ngốc này, chắc chắn là vô dụng.

Anh cũng không chú ý tiết này giảng cái gì lắm, nhìn thấy ngọn núi trước mặt, đột nhiên rút ra từng quyển một, chuẩn bị viết tên.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tranh thấy Cố Dã cầm bút viết chữ. Nói thật, cô khá ngạc nhiên, ngạc nhiên vì nhìn anh như vậy mà lại có bút..

Chữ viết của Cố Dã không xấu, nét chữ phóng khoáng, phiêu dật, hơn nữa rất lớn..

Cho nên Lâm Tranh hoàn toàn không cần tốn sức, cũng có thể nhìn thấy chữ anh viết lên sách, hơn nữa nhìn một lúc lâu.

Cho đến khi Cố Dã đột nhiên quay đầu nhìn cô: "Chữ của tôi đẹp chứ?"

Lâm Tranh mới nhận ra, Cố Dã nhìn thấy cô đang nhìn anh. Cô không có phản ứng gì, chỉ là từ từ chuyển ánh mắt từ sách của anh sang bảng đen.

Cố Dã không nhận được một chữ trả lời nào, nháy mắt tâm trạng thấy không tốt lắm.

Hướng Sở nói thật sự không hề sai, lớn lên có chút đẹp thì có ích lợi gì chứ, tính cách lại kém như vậy, một chút cũng không thú vị.

Cũng phải trách cậu ta, đáng ra cậu không nên chủ động bắt chuyện với cô mới phải.

Dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Cố Dã vẫn có chút tức giận, qua một lúc mới thôi.

Lâm Tranh nghe rõ ràng Cố Tranh thấp giọng chửi thề: "Mẹ kiếp."

* * *

Buổi trưa khi ăn cơm với Đặng Vi, cô ấy tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Tranh Tử, cậu nghe nói chưa?"

Lâm Tranh không nói chuyện, chỉ cẩn thận nhai cơm trong miệng, ánh mắt khó hiểu.

"Chính là a, buổi sáng khi tớ đi WC, nghe thấy nữ sinh trong lớp chúng ta nói, bạn mới cùng bàn với cậu thích Chung Tử Khiết."

Lâm Tranh: "Ừ."

"Ha, cậu ta thật sự thích Chung Tử Khiết à, thật sự là lợi hại, mới đến

Đây được hai ngày. Hơn nữa tớ thấy bộ dạng ân cần kia Chung Tử Khiết, chắc chắn là thấy bộ dáng đẹp trai của Cố Dã cũng thích cậu ta."

Lâm Tranh lắc đầu: "Không biết."

Đặng Vi nói tiếp: "May mà tất cả mọi người đều biết, tính cách của cậu không phải là loại người nam sinh sẽ thích, bằng không cậu xinh đẹp như vậy lại ngồi bên cạnh Cố Dã, Chung Tử Khiết nhất định sẽ tức chết, lại muốn tìm cậu gây phiền phức."