Mùa hè ở Dương Thành dài đến mức tưởng chừng như vô tận.
Lâm Tranh ngồi cạnh cửa sổ chỉ cần ngẩng đầu, tia nắng trực tiếp chiếu vào mặt qua khung cửa sổ. Dù tấm màn đã được các bạn học kéo căng ra che kín các kẽ hở nhưng ánh nắng vẫn len lỏi một vài nơi trong lớp học.
Bắt đầu năm cấp 3, trường học do gặp ít vấn đề nên đã thông báo bỏ qua các bước khai giảng, trực tiếp tiến vào học kỳ mới. Học sinh ngồi vào lớp học theo vị trí học kỳ cũ, đợi chủ nhiệm khái quát mục tiêu mới của năm học xong liền có thể chính thức nhập học.
Nhưng đối với Lâm Tranh, cảm giác căng thẳng khi bước vào năm học mới đã đến sớm hơn các bạn khác chỉ vì mẹ cô là giáo viên. Kỳ nghỉ hè của năm cũ vừa bắt đầu, mẹ của Lâm Tranh đã khẩn trương đăng ký học bổ túc cho cô ở tất cả các liệu trình học. Còn dẫn cô đi nhà sách mua một ề quyển sách hướng dẫn dày cộm. Hiện giờ đang được xếp ngay ngắn trong hộc bàn. Sáng nay, cô đã tốn không ít sức lực mới mang hết được chúng nó đến lớp.
Trong lớp có khá nhiều bạn cận thị, mà mắt của cô thì lại rất tốt, nên Lâm Tranh đã xin giáo viên chuyển xuống cuối lớp ngồi, nhường chỗ cho bạn học khác. Vì chuyện này mà cô cũng bị mẹ mắng thường xuyên hơn nhưng cô không thấy không có gì là không ổn cả. Kỳ thật ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên cũng không tính là ngồi cuối đi..
Chủ nhiệm lớp đang nói nhưng cô cũng không quá để tâm. Mọi sự chú ý của cô đều đang tập trung vào người bạn cùng bàn của cô – Từ Cảnh Trừng. Thiếu niên ngồi với tư thế thẳng lưng, mang một làn gió tươi mát của hơi thở thanh xuân, lấy ra một quyển sách bài tập, chậm rãi tính toán. Trên bàn cậu gọn gàng, sạch sẽ chứ không dán công thức đầy bàn như các bạn học khác. Thu lại ánh mắt, Lâm Tranh lấy một quyển vở ghi chép ra đọc. Thật ra, quyển vở này là cô mượn của Từ Cảnh Trừng. Nó được trình bày rõ ràng tất cả những lỗi sai dễ mắc phải môn Toán từ lớp 10 đến lớp 12, viết ngay ngắn, chỉnh tề, y như con người của cậu ta vậy. Một làn gió lướt qua, khung cảnh thiếu nữ đọc sách đẹp như trong tranh.
Bỗng nhiên phía sau có người bất ngờ đá vào chiếc ghế của cô. Thấy cô cố ý phớt lờ, cậu ta ra sức đá mạnh hơn, Lâm Tranh quay đầu nhìn cậu ta với gương mặt khó hiểu.
Hướng Sở vừa nhìn về phía bục giảng vừa nói: "Lâm Tranh, hình như cậu có bạn cùng bàn mới a còn là người mới đấy!"
Thật ra, có một người có thân hình cao như vậy đứng bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, cô đã sớm thấy. Nhưng không có gì quan trọng nên chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi mắt.
Trong lớp, một bàn thường được chia thành một nam một nữ ngồi chung, bởi vì chọn ghế theo thứ hạng trong lớp nên khi đến lượt Hướng Sở chỉ còn một bàn trống cuối cùng ở cuối lớp. Hướng Sở ban đầu còn vui vẻ tiếp nhận, nhưng với một người có tính cách năng động như cậu ta không bao lâu sau liền cảm thấy buồn chán vì chẳng có ai nói chuyện với mình. Thế nên những lúc nhàm chán, cậu không có gì làm sẽ trêu chọc người ngồi phía trước mình, và người đó không ai khác chính là cô, Lâm Tranh.
Lâm Tranh gật đầu với cậu ta rồi tiếp tục trở về công việc của mình. Hướng Sở thấy thế lẩm bẩm một mình: "Nhàm chán" rồi nằm ườn ra ngủ trên bàn.
Lý Viễn Lượng - giáo viên chủ nhiệm của lớp rốt cuộc cũng nói xong tất cả các mục đáng chú ý, như nhắc nhở học sinh trong học tập hay cuộc sống. Sau đó, ông kéo tay người con trai bên cạnh giới thiệu.
Lâm Tranh cũng ngẩng đầu lên nhìn lần nữa.
"Giới thiệu với các em, đây là bạn học mới của lớp chúng ta. Cậu ấy tên là Cố Dã. Từ giờ trở đi sẽ cùng mọi người sát phấn đấu trong năm học này. Cố Dã lúc trước học ở nông thôn nên chưa thể thích ứng được. Cậu ấy cần một thời gian để thích nghi với môi trường mới này nên các em phải chung tay giúp đỡ cậu ấy nhé!"
Lâm Tranh không biết vừa rồi có phải mình đã gặp ảo giác hay không, mà khi thầy Lý nói cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu thì khóe môi cậu ta hơi nhếch lên, thái độ có chút trào phúng. Hay là cô nghĩ quá nhiều rồi, thật ra câu nói của thầy Lý có chút buồn cười?.
TruyenHDThiếu niên có vóc dáng khá cao và gầy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng màu đen, có logo phía trước, quần dài tới đầu gối màu xám tro, dây truyền bạc trên cổ khá thu hút ánh nhìn. Trên người còn toát ra khí chất lười biếng, ngay cả đứng còn không thẳng.