Chương 7: Ỷ Mạnh Hϊếp Yếu

Mặc dù bụng sôi sùng sục, Tôn Thượng Phủ vẫn không đoái hoài gì đến món mì Nhan Tĩnh Ảnh đem đến. Anh chỉ ngồi chăm chú xem phóng sự về cô nhi viện Mái Ấm Nhỏ, dự định sẽ làm thiện nguyện ở đấy.

Mãi đến khi cơ thể phản kháng quá mức, Tôn Thượng Phủ thở dài một tiếng. Tiến đến bên chiếc bàn mà Nhan Tĩnh Ảnh đặt thức ăn trên đó.

Mở hộp ra, mùi thơm của mỳ tản đều trong phòng. Nhìn thấy bát mì nóng hổi ấy, anh cuối cùng cũng cầm đũa lên ăn. Hương vị thơm ngon của mì hòa cùng vị tươi mới của rau củ, quả thực hương vị khiến người ta ăn một lần là nhớ mãi. Xem ra tay nghề nấu nướng của cô không tồi.

Bảy giờ tối.

“Trời ơi con trai cuối cùng con cũng về rồi” Hạ Kỳ Tưởng đang ngồi trong phòng khách thưởng trà đọc sách nghe thấy tiếng xe của Tôn Thượng Phủ về thì vội lên tiếng.

Thấy anh bước vào bên trong một mình, bà ngó nghiêng xung quanh, nhăn mặt: “Cô gái tên Nhan Tĩnh Ảnh đâu rồi, sao con không dẫn con bé về?”

Tôn Thượng Phủ khó chịu nói: “Con đã bảo là không phải mà, cô ta chỉ là nhân viên của con, thấy cô ta gặp nạn nên mới giúp thôi.”

Hạ Kỳ Tưởng nét mặt không đổi, bà nói: “Đừng giấu mẹ, mời con bé cuối tuần này về ăn đi, nhà ta đã quá mong ngóng có con dâu rồi. Nếu không thì mẹ gọi Hâm Đình đến đấy.”

Tôn Thượng Phủ bất mãn đáp lời: “Chẳng phải nhà ta đã hủy hôn với Từ Hâm Đình rồi sao. Mẹ còn gọi đến làm gì. Thôi con đi ra ngoài với khuây khỏa với Thiệu Huy và Khải Trạch một chút đây, mẹ không cần đợi con.”

Hạ Kỳ Tưởng có chút tức giận, không nói gì nữa liền lập tức lên phòng.

Quán bar Night Heaven. Đây là hộp đêm do Tôn Thượng Phủ, Tịch Thiệu Huy và Triệu Khải Trạch gây dựng nên. Chủ yếu là để thư giãn và sưu tầm các loại rượu quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới. Từ mua bán bình thường đến được các đối tác trong và ngoài nước tặng, thậm chí có nhiều loại rượu hiếm đến mức chỉ tìm được trong các buổi đấu giá tuyệt mật hoặc các khu chợ đen.

“ Tiểu Thượng Phủ đến rồi à?” Triệu Khải Trạch tay đang ôm một mỹ nữ lên tiếng. Anh quả thực là phong lưu đa tình. Lông mi dài và dày như con gái, đôi mắt lãng tử vô cùng, khiến mọi cô gái đều đổ gục ngay lần đầu gặp mặt.

Tịch Thiệu Huy thì không như vậy, mặt dù vẫn thích uống rượu tiệc tùng nhưng anh chẳng may mảy lắm đến các cô gái ở đây.

Tôn Thượng Phủ mệt mỏi tựa người vào ghế, ánh đèn mập mờ xung quanh làm cho gương mặt vốn đã tuấn mỹ lại càng hoàn mỹ thêm vạn phần. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi bạc dày mỏng vừa phải.



Anh lấy một điếu xì gà Cuba thượng hạng, tự châm cho mình. Từng làn khói trắng nhả ra đều mang theo vẻ mệt mỏi vô cùng. Đứng trên đỉnh cao vạn người không chạm đến được thì cũng phải chịu nỗi mệt mỏi không phải ai cũng thấy, cũng chịu được. Quả là không sai một chút nào.

Triệu Khải Trạch hiểu ý liền vẩy tay một cái, một cô gái vẻ ngoài nóng bỏng ba vòng đều bốc lửa ngồi bên cạnh anh.

Làn da mềm mại của mỹ nữ chạm vào người Tôn Thượng Phủ, anh vẫn không mở mắt nhưng đã đưa tay ra ôm mỹ nữ kia vào lòng. Cúi người hôn lên trán cô ta một cái nhưng trong đầu anh bây giờ chỉ nghĩ đến Nhan Tĩnh Ảnh và bát mì nóng hổi của cô lúc trưa, hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà nghĩ đến cô gái đang ngồi trước mặt.

Đang hôn cô gái ấy, đột nhiên Tôn Thượng Phủ mở mắt dậy. Thấy trước mặt mình là một cô gái xa lạ, anh khó chịu đẩy ra. Cô gái kia cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Triệu Khải Trạch đang ngồi trò chuyện với Tịch Thiệu Huy thấy vậy thì mỉa mai: “Sao vậy, lâu rồi không động vào phụ nữ nên yếu rồi à?”

Tôn Thượng Phủ rót cho mình ly rượu Whisky, nói: “Coi chừng cái miệng của cậu, có ngày mình khâu nó lại đấy.”

Tịch Thiệu Huy được dịp cười phá lên.

Cùng ngồi trò chuyện với nhau đến gần khuya. Tôn Thượng Phủ cuối cùng cũng rời đi.

Chiếc xe roll-royce màu đen bóng chạy băng băng trên con đường, dù trời đã về khuya nhưng ánh đèn điện từ các tòa nhà cao ốc xung quanh vẫn không ít đi là bao. Đủ thấy được thành phố này xa hoa mỹ lệ đến nhường nào.

Chạy xe ngang qua một trạm xe buýt, anh thấy cô đang đi bộ, có chút tò mò anh dừng xe lại, mở cửa kính ra: “ Khuya rồi cô làm gì ở đây vậy?”

Nhan Tĩnh Ảnh chỉ khoác một lớp áo, không tránh khỏi việc bị lạnh, nghe thấy anh hỏi cô cũng đáp lại: “Tôi có việc ra hơi trễ nên lỡ chuyến xe, cũng không có đem tiền để thuê taxi.”

“Thế cô lên đây đi, tôi đưa cô về.” Tôn Thượng Phủ nhấn nút mở cửa xe đợi cô lên.

Nhan Tĩnh Ảnh lấy làm lạ nhưng cũng bước lên xe.

Mùi hương thơm mát của hoa hồng từ người của Nhan Tĩnh Ảnh hòa vào mùi hương bạc hà pha chút mùi rượu của Tôn Thượng Phủ, như có như không, phải rất nhạy cảm mới nhận ra được.

Nhan Tĩnh Ảnh cũng rất khéo léo, cô không chọn ngồi ở ghế sau mà ngồi ghế ngay bên cạnh Tôn Thượng Phủ. Ngồi ở băng ghế sau không khác gì cô là chủ của anh, với một người tính tình kĩ lưỡng như Tôn Thượng Phủ nhất định sẽ không hài lòng.



Cô tỉ mỉ chỉ đường về căn hộ cho anh.

Thấy trong xe yên lặng, anh cất lời: “Lúc trưa cô bảo cô nhi viện Mái Ấm Nhỏ không giống như bề ngoài, cô biết rõ lắm sao?”

Gương mặt xinh đẹp của Nhan Tĩnh Ảnh chau mày lại: “Đúng, tôi từng ở đó tôi biết rất rõ, bọn họ lợi dụng tiền của mạnh thường quân nhằm trục lợi riêng. Tiền từ thiện đến tay bọn trẻ từ 10 phần may mắn lắm thì còn 2 phần.”

Tôn Thượng Phủ sắc mặt có chút thay đổi, xem ra cô nhi viện anh định thiện nguyện lại không liêm chính.

“Món mỳ lúc trưa cô đem cho tôi rất vừa miệng, bây giờ tôi đói rồi. Cô có thể nấu lại cho tôi không?” Tôn Thượng Phủ nói, mặc dù đề nghị này có chút kì cục nhưng quả thật là từ lúc ăn xong món mỳ do cô nấu, anh không tài nào quên được hương vị thơm ngon ấy.

Nhan Tĩnh Ảnh cũng gật đầu đồng ý dù hơi miễn cưỡng.

Về tới nhà, cô liền làm hai bát mỳ nóng.

Lúc đem mì ra cho Tôn Thượng Phủ, anh nhìn cô: “Cuối tuần này cô có thể đến nhà tôi dùng bữa được không?”

“Tại sao?”

“Lần trước khi tôi đưa cô về Hải Ngưng, vòng tay của cô bị rơi ra khiến mẹ tôi hiểu lầm một số chuyện, cô có thể giúp tôi lần này không?” Tôn Thượng Phủ nói, vẻ mặt anh áy náy vô cùng, mặc dù cũng không có gì với Nhan Tĩnh Ảnh nhưng cô vẫn tốt hơn Từ Hâm Đình.

“Như vậy không được, người khác sẽ hiểu lầm đó.” Nhan Tĩnh Ảnh đang ăn mỳ cũng phải ngẩng đầu lên nói cho ra lẽ.

Cảm thấy không đạt được mục đích, Tôn Thượng Phủ khẽ chau đôi chân mày sắc nét lại, nét mặt bắt đầu căng thẳng: “Tôi nhớ không lầm thì cô có ký hợp đồng làm người mẫu cho sản phẩm mới ra mắt mà tập đoàn Sun đầu tư, lần này cô không giúp tôi thì sau này cô khó sống đấy.”

Mặc dù làm người mẫu không phải là nghề nghiệp chính của Nhan Tĩnh Ảnh nhưng phần lớn tiền sinh hoạt hằng ngày đều từ đó mà ra. Chỉ sợ người mẫu không làm được mà sau này làm trong công ty cũng không sống yên ổn.

Nhan Tĩnh Ảnh nhìn tô mỳ trước mặt thoáng chốc cảm giác ngon miệng cũng biến mất một nửa, khe khẽ gật đầu một cái. Đúng là ỷ mạnh hϊếp yếu.