Chương 23

Chương 23

Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.

Đầu lưỡi cuốn lấy nụ hoa quyện vài vòng, mυ"ŧ đến tiếng chậc chậc vang lên. Trong không gian chật chội tràn ngập tiếng nước rất nhỏ cùng với tiếng rêи ɾỉ, thỏ thẻ mềm mại, khàn khàn.

Chưa được một lát, cả người Triệu Đình Ân mềm nhũn thành nước, cô ôm anh, một tay sờ dưới thân anh. Quần áo lướt sóng bó sát người, mà chỗ kia cũng căng phồng lên, tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Nắm chặt xoa nhẹ hai cái, Trần Đồng thốt lên hai tiếng kêu kìm nén.

Anh cắn nơi trắng nõn của cô, hàm hồ nói: "Khó chịu."

Triệu Đình Ân sờ lên tai anh, đau lòng nói: "Cởi hết quần áo ra đi anh. Em giúp anh bắn ra."

Trần Đồng nằm sấp trên người cô, tạm dừng một lúc, hơi nóng ẩm ướt rơi trên làn da cô, anh ngậm lấy nụ hoa, giọng buồn bực hỏi: "Em có bằng lòng cho anh hay không?" Nói xong, ngước mắt nhìn cô, trong con mắt đen thể hiện ra mong đợi và tha thiết cực nóng sắp lao ra khỏi hốc mắt.

Mũi cô chua xót, trả lời không chút do dự--- "Bằng lòng chứ."

Trần Đồng không thể nào làʍ t̠ìиɦ với cô trong cái phòng chứa đồ nhỏ hẹp này được.

Nghe xong câu trả lời của cô, anh dịu dàng hôn cô hai cái, chóp mũi cọ vào nhau, anh nhẹ nhàng nói: "Đổi chỗ khác đã."

Lúc anh giúp cô kéo khóa lên, tranh thủ sờ mó vùng giữa hai chân cô một cái, nơi đó lộ ra hơi ẩm nóng ướt.

Anh nhìn cô một cái, liếʍ môi, lại sáp đến hôn một cái nữa, "Đợi một chút..." Đợi chút nữa thôi sẽ tới làm em.

Trong mắt Triệu Đình Ân vẫn còn ngập tràn tìиɧ ɖu͙©, nghe xong lời anh nói, trái tim cô đập rất nhanh, thình thịch như trống đánh bên tai.

Trần Đồng cất đồ đạc trở về vị trí cũ xong, mở cửa sổ ra, để cho mùi tản ra không khí, rồi mới cùng Triệu Đình Ân rời không gian nhỏ hẹp này đi.

Trở lại biệt thự, Triệu Đình Ân vừa đóng cửa lại, Trần Đồng từ phía sau chen lên trên, cả người bao vây cô.

Hơi thở ấm áp sau lưng làm khuôn mặt cô đỏ bừng lên, bàn tay lớn cầm lấy vạt áo cô, nâng cánh tay cô lên, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của cô. Tóc rối bời tán loạn rơi trên bờ vai trắng nõn, trơn láng. Trần Đồng thổi bay tóc cô, dán môi lên, lại nhanh nhẹn cởi móc cài áσ ɭóŧ ra, khều cầu vai ra, quăng cái áσ ɭóŧ màu trắng xuống đất.

Anh xoay người cô lại, thâm tình chân thành nhìn cô chăm chú, nhìn thấy được sự thẹn thùng, sợ sệt, lại nồng nàn tình ý.

Anh nặng nề thở dốc vài cái rồi đột ngột thả lỏng hơi thở, lại gần hơn, mổ một cái trên môi cô, sờ lên gò má cô, giọng khàn khàn: "Anh sẽ nhẹ nhàng với em."

Triệu Đình Ân gật đầu, môi cọ xát lòng bàn tay anh.

Trần Đồng như thể thấy bé mèo con anh gặp trước kia, cũng làm động tác qua lại thân mật trong tay anh như thế này.

Dịu dàng trong mắt tràn ra, anh ôm eo cô, ôm thật chặt. Bộ ngực trắng nõn của cô áp vào l*иg ngực anh, nụ hoa vểnh lên từ từ cọ xát ngực anh.

Hôn môi, vuốt ve trần trụi, tất cả đều thuận lý thành chương.

Thân thể trắng muốt của cô đã ra mồ hôi, hơi nóng tản ra nhàn nhạt, hai má đỏ bừng, chóp mũi cũng có màu hồng nhạt thẹn thùng, dưới mí mắt đã ướt đẫm. Nụ hoa bị lưỡi anh cắи ʍút̼ sưng lên, dựng đứng, hồng phấn lại bóng loáng.

Như hai vì sao màu hồng nhạt đang nhấp nhô trên biển.

Trần Đồng đi bắt lấy, đi tìm lấy.

Anh thở gấp, bắt đầu đưa lưỡi ra vừa liếʍ vừa mυ"ŧ vào, hai người đều không mặc gì cả, cự vật cứng rắn đã chọc vào đùi cô càng không ngừng cọ xát.

Cả người Triệu Đình Ân đều nhớp nháp, vuốt xuống một cái chỉ có một bàn tay toàn nước.

Cảm thấy sắp được rồi, anh ngẩng đầu tìm môi cô, môi với răng quấn quýt, đầu lưỡi trêu chọc lại đang đuổi theo.

Trong biệt thự yên tĩnh, to lớn như vậy chỉ có tiếng hít thở nặng nề của anh.

Anh hỏi cô chuẩn bị xong chưa.

Triệu Đình Ân gật đầu.

Tóm lấy áo mưa vừa mua ở trong cửa hàng tiện lợi từ trên ghế sofa, xé mở một cái, anh bảo cô đeo vào giúp anh. Anh vẫn đè trên người cô, nắm tay cô chen vào khe hở giữa hai người.

Triệu Đình Ân không thể nhìn thấy nửa thân dưới của anh, chỉ có thể mặc anh dẫn dắt, mò mẫm từng chút một trùm vào, đầu ngón tay thỉnh thoảng sẽ cuốn vào lông ở nơi đó, cũng sẽ chạm vào cây gậy của anh.

Hô hấp của cô cũng cùng với đó mà nặng nề hơn, sợ mình làm không tốt, sợ anh không thoải mái.

Quá trình đeo bao chậm chạp đến cực điểm, Trần Đồng nhịn đến mồ hôi đầy người, gân xanh cũng nổi hết lên.

Đeo xong, Trần Đồng cầm chặt tay cô, rồi để cô ôm cổ mình, nam căn cứng rắn như cây gậy sắt đã chen vào giữa hai chân cô.

"Anh muốn đi vào."

Triệu Đình Ân ngước mắt nhìn anh---

Đồng tử ẩm ướt đến mức có thể vắt ra nước ẩn chứa dịu dàng cùng với yêu thương mà cô quen thuộc.

Cùng khuôn mặt, cùng ánh mắt, cùng tình yêu như vậy.

Cô còn theo đuổi cái gì nữa đây?

Tất cả dường như đều mỹ mãn rồi.

Cự vật cọ xát lối vào vài cái đến khi quanh hoa huyệt đều là mật dịch chảy ra, tìm được miệng nhỏ tiến vào, vật cứng từ từ đẩy vào.

Triệu Đình Ân đau đến trực tiếp nhíu mày, còn là lần đầu tiên, cũng không thể thoáng một cái đã tiếp nhận được? Huyệt nhỏ không phù hợp, nhưng cô vẫn không hô ngừng, mà lại hôn lên má Trần Đồng một chút, đưa lưỡi ra liếʍ đi mồ hôi bên mặt anh , "Lớn quá... Vào lại lần nữa được không anh?"

Trần Đồng cũng là lần đầu tiên, được ủng hộ thì kích động không thôi, nắm eo mềm mại của cô, từng chút từng chút cọ xát đi vào, đến khi len được vào toàn bộ, hai người cùng rêи ɾỉ thở dốc.

Trái tim trong l*иg ngực anh nhảy dựng lên, như thế sắp bắn ra, bên tai cũng là từng tiếng ầm vang, anh như thể nhận được bảo bối trân quý nhất thế gian này, vui vẻ đến phát điên.

Rụt eo lại, huyệt nhỏ mềm mại nhả cự vật của anh ra, làm Triệu Đình Ân kêu rên một tiếng, lông mày nhíu lại, rồi lại nhanh chóng chui vào toàn bộ.

Lúc này

đây Trần Đồng cảm nhận được một loại quá trình sung sướиɠ không gì sánh bằng.

Anh phá vỡ thân thể cô, nghiền ép nơi sâu nhất, khơi gợi tiếng rêи ɾỉ điên cuồng phóng đãng của cô.

Cô dùng cơ thể của mình--- bao dung tiếp nhận anh.

Linh hồn đồng điệu, thân thể hòa hợp.

Tối nay không ngủ, anh và em cùng rơi vào một đại dương mênh mông mang tên tìиɧ ɖu͙©.

Trần Đồng hỏi Triệu Đình Ân vì sao đối xử tốt với anh như vậy.

Cô nghiêm túc nói---

"Bởi vì anh là bảo bối em dùng trăm triệu lần nhớ nhung để đổi lấy."