Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

» Tác Giả: Xuân Thập Tam Thiếu
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 10 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm)

Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu.
Mỗi người là một thế giới.
Nhưng của bạn không giống của tôi.
Đã từng rung động mấy lần?
Sẽ nhận ra tình yêu chứ?
“.…Ban đầu, cô nghĩ mọi thứ, đều đã mất đi.
Sau này, cô cho rằng ngay cả quá khứ, cũng không kịp.

Vì vậy, cô nỗ lực yêu một cách khéo léo, cô giả vờ không biết việc cố chấp hy sinh, quên mất chính mình, quên mất tình yêu, cô cho rằng có thể cứu vãn, có thể cho mọi người điều tốt đẹp.

Cho đến khi có người nói: em có thể lừa được mọi người, chỉ là em có thể lừa gạt bản thân không?
Cho đến khi mẹ nói: ngay từ đầu mẹ đã biết, chỉ là mẹ hy vọng con có thể vui vẻ.

Cho đến khi bạn bè nói: đừng giả vờ thêm nữa, trở thành chính cậu đi.

Cho đến khi cô hiểu được, anh cần cô, không phải ai khác; người cô cần cũng là anh, không phải ai khác.

Người thế thân cần bỏ đi mặt nạ, lộ ra bản thân vốn rực rỡ tốt đẹp. Đó mới là tình yêu thật sự, yêu người, yêu chính mình.

___
Mặc kệ dáng vẻ hơn kém, mặc kệ nhiều hay ít rắc rối, nhiều hay ít hiểu lầm, bạn sẽ tìm được tình yêu phù hợp với chính mình.

Bạn là một bản thể, không thể thay thế, bạn đáng giá được yêu hơn hết…”

Đề cử của biên tập

“Có một lúc nào đó, bởi vì tình yêu, dường như bạn cảm thấy bản thân mình không tồn tại?
Bạn cảm thấy mệt, nhưng vẫn kiên trì. Bạn cảm thấy được những trả giá đều đáng giá, cho dù luôn luôn thấy rối rắm.

Thật ra, bạn không cần phải trở thành ‘một ai đó’ hoặc ‘một người tốt nào đó’ mới có thể có tình yêu và hạnh phúc.

Bạn chính là bạn. Bạn không phải là thế thân, bạn là bản thể duy nhất…”
Chương 1: Tháng sáu
【 Viên Thế Vân: So với làm một người bị gửi gắm quá nhiều hy vọng, cô thà rằng mình là một người không có tiếng tăm, như vậy, cuộc sống của cô có thể thoải mái hơn không?

Sáu năm trước cô muốn đến một nơi rời xa chỗ ầm ỹ này, nhưng cô không hiểu, khoảng cách không phải từ phía này đến phía kia của trái đất.

Tưởng Bách Liệt: “Thứ lỗi tôi nói thẳng, có phải cô có người thân hoặc bạn bè thân thiết đã ra đi, ý tôi là…vĩnh viễn…” 】

1.1

Viên Thế Vân từ London trở lại Thượng Hải, trong vòng ba tuần ngắn ngủi cô đã tranh cãi với mẹ hai lần. Nguyên nhân là, cô muốn chuyển ra ngoài sống một mình, mẹ cô cực lực phản đối. Nhưng cuối cùng, người mẹ luôn luôn cứng rắn của cô vẫn nhượng bộ.

Ở Anh quốc bảy tám năm, đi học cũng được, làm việc cũng được, Thế Vân đã quen sống một mình. Nay về nhà cô đã không thể nào chịu đựng được một cuộc sống bị người khác quản thúc.

Hồi tiểu học ba mẹ Thế Vân đã ly hôn, ba cô là một thương nhân khá thành công, vì thế mặc dù thiếu tình thương của ba, nhưng không bao giờ thiếu tiền. Cô tự cảm thấy mình là một con người mâu thuẫn, một mặt khát vọng tự do, căm ghét ba mình dùng tiền để bù đắp tình cảm, mặt khác cô lại vô cảm dùng chính khoản tiền này, nhưng thỉnh thoảng tại một khoảnh khắc nào đó, cô cũng rất căm ghét bản thân.

Một tuần trước, cô rốt cuộc dọn ra ngoài, là Tử Mặc giúp cô tìm nhà, ngay dưới lầu căn hộ mà Tử Mặc thuê. Cả tòa nhà có tổng cộng 32 tầng, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, diện tích mỗi căn không lớn, nhưng khu vực công cộng lại rất rộng rãi. Chung quanh đều là khu dân cư, sinh hoạt rất tiện lợi, nhưng nguyên nhân đầu tiên khiến cô để mắt tới chính là rất yên tĩnh.

Tại tầng 31 cao cao, ngăn cách với những tiếng động ầm ỹ của thành phố, cô thích cái cảm giác giống như đang sống “trong mây”, giống như không cần miễn cưỡng tốn công. Miễn cưỡng gì chứ? Con người này, cuộc sống này, vẫn là...của chính cô?

Thế Vân nhìn quanh căn hộ một người ở mà mình mới thuê, trong góc phòng khách và phòng ngủ chất đầy thùng giấy. Cô lười đi thu dọn, giống như khi ở London bảy tám năm, cô lại lười học giọng London trầm bổng như người dẫn Chương trình tin tức kia.

“Cứ như vậy đi...” Cô nằm trên chiếc giường đơn nho nhỏ trước cửa sổ trong phòng ngủ, tấm nệm hơi cứng, bờ lưng truyền đến cảm giác khó chịu, nhưng cô không muốn động đậy, chỉ lẳng lặng nằm đó, nhìn trần nhà màu trắng từ rõ ràng biến thành mơ hồ, sau đó nhắm mắt lại.

Cô mơ một giấc mộng, trong đó cô là một bé gái hơn mười tuổi, có một người bạn thân nhất tên là “Hoa Tử”. Mỗi ngày hai người đều tay nắm tay cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau chơi đùa, nhưng có một ngày, Hoa Tử nói mình sắp chuyển trường, vì thế đến gặp cô chào tạm biệt. Lúc chia tay hai người đều bật khóc, Thế Vân thấy mình vừa vẫy tay, vừa chảy nước mắt không đành: “Tạm biệt, Hoa Tử! Tạm biệt...”

Cứ như vậy, cô ở trong giấc mộng hô gọi cho đến khi tỉnh lại.

Đồng hồ trên tường chỉ mười giờ năm phút. Là sáng sớm hay là ban đêm?

Thế Vân đứng dậy kéo rèm cửa sổ, từ trên tầng 31 nhìn xuống, đèn đường ở hai bên ngã tư đường như những dải lụa màu vàng sáng lấp lánh, xa xa những ngọn đèn nê ông của tòa cao ốc không ngừng phát sáng. Thì ra đã tối rồi.

Cô cảm thấy khát, thế là theo trực giác đi mở cửa tủ lạnh, vừa mở ra, nhìn thấy bên trong trống rỗng, cô mới nhớ tới chai nước khoáng cuối cùng đêm qua đã bị mình uống hết rồi.

Thế Vân nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng lưỡi khô khan, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, cầm lấy chìa khóa khóa cửa, quyết định lên tầng cao nhất tìm Tử Mặc.

Thế Vân và Tử Mặc là bạn cùng bàn hồi trung học, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhau, nhưng khi gặp lại hai người đều cảm thấy giống như mới chia tay ngày hôm qua. Nhưng Thế Vân không khỏi suy nghĩ, xa cách bảy tám năm, bề ngoài của cả hai đều chín chắn, nhưng còn nội tâm thì sao? Cũng giống như bề ngoài đã thay đổi rồi sao, hay là các cô chưa từng trưởng thành...

“Ơ...” Thi Tử Mặc mở cửa, trông thấy là Thế Vân, biểu tình trên mặt không biết là vui mừng hay thất vọng, hoặc là cả hai. Nhưng tóm lại, nhìn thấy biểu tình rõ ràng như vậy trên khuôn mặt Tử Mặc luôn cứng nhắc, rất ít khi thấy được.

“Có nước không, tớ chết khát rồi.” Thế Vân tự động thay dép lê, đi về phía phòng bếp.

Mở tủ lạnh ra, cô nhụt chí phát hiện, ngoại trừ hai bao dưa chua không biết đặt đây bao lâu thì chẳng có gì hết.

“Tớ có... rượu vang đỏ.”

Âm thanh của Tử Mặc nói thế nào nhỉ…rất độc đáo. Nói năng luôn cứng rắn, so với những cô gái khác thì Tử Mặc có thể nói là hoàn toàn không nằm trong phạm vi dịu dàng. Còn nhớ hồi trước đi học, Tử Mặc lúc nào cũng trầm lặng, không chủ động nói chuyện với người khác, cho dù là người khác hỏi cô, cô cũng chỉ trả lời qua loa vài câu cho xong, giọng nói cứng ngắc trước sau như một, giống như chẳng bao giờ buồn bực.

Nhưng Thế Vân biết, Tử Mặc không phải, cô chỉ là...có điểm độc đáo mà thôi.

“Vậy được rồi...” Thế Vân ngã vào sofa trong phòng khách, chờ Tử Mặc lấy rượu và ly qua.

“Hôm qua và hôm kia, tớ đi Ô Trấn* chụp hình hai ngày, vừa mới trở về. Cho nên...quên mua nước.”

(*) Ô Trấn nằm ở phía bắc tỉnh Triết Giang, giữa “tam giác du lịch” Hàng Châu, Tô Châu và Thượng Hải. Những bức tường rêu phong cổ kính và hệ thống kênh rạch chằng chịt đã biến nơi đây trở thành “Venice của phương Đông”.

Tử Mặc không giỏi ăn nói đã dùng ống kính máy ảnh ghi lại những gì mà cô muốn nói, nghe đâu hiện tại cô là một nhϊếp ảnh gia có tiếng, Thế Vân giơ cái ly lên nhìn, bên trong chứa chất lỏng màu đỏ, có phải mỗi người đều có thể tìm được một loại phương thức để biểu đạt bản thân hay không? Thật ra cô rất hâm mộ Tử Mặc, là sự hâm mộ từ trong đáy lòng.

Thế Vân lắc lắc ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

“Này...” Tử Mặc kinh ngạc nhìn cô.

“Không có gì,” cô lắc đầu, lại rót một ly nữa, “Ban nãy tớ lại nằm mơ.”

“?”

“Là mơ thế này, mơ thấy một người xa lạ...” Cô lại uống một ngụm, cô bé trong giấc mộng vừa rồi gọi là gì nhỉ, Hoa Tử?

“À...” Tử Mặc ngồi trên thành ghế sofa, co đùi lạ, đây là hành động theo thói quen của cô.

“Chẳng lẽ...tớ bị ma ám sao...” Thế Vân ngây ngốc nhìn ly rượu.

“Không, không thể nào...” Tử Mặc trừng to mắt.

Nhìn thấy khuôn mặt Tử Mặc biến thành dạng này, Thế Vân không khỏi cười ha ha.

Nếu trên thế giới này thật sự có ma ám, thế thì “người nào đó”, có thể bám trên người cô không?

Trở lại căn hộ của mình thì đã là 11 giờ rưỡi, Thế Vân ngồi trên giường ngơ ngẩn trong chốc lát, bỗng nhiên hình như nhớ đến cái gì mà bắt đầu lục lọi. Mấy thùng giấy xếp chồng lên nhau bị mở ra một cách thô bạo, cuối cùng lại bị vô tình ném vào trong góc.

“Ở đâu đây...” Cô thì thào tự nói, rõ ràng không tìm được thứ muốn tìm.

Thế Vân quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi 24/7 ở phố đối diện, nếu vật đó đã không còn, thế thì trên thế giới này nhất định có thể dùng vật khác thay thế.

Ở trước cửa của cửa hàng tiện lợi 24/7 dựng một cái bảng hiệu thật to “Cả năm không nghỉ”, Thế Vân đi vào, nhân viên thu ngân đang ngủ gà ngủ gật, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên được. Thế Vân tìm trên kệ đựng đồ một lát, liền tìm được vật mà cô muốn, cầm nó trong tay, dường như trong nháy mắt lòng cô trở nên yên ổn.

Ngay sau đó cô quyết định mua mấy chai nước cùng một ít thức ăn, bỗng nhiên thấy trên kệ có bán loại rượu hoa quả mà cô thích, theo bản năng chìa tay ra lấy, nhưng khi ngón tay tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo của thân chai cô lại bắt đầu do dự.

“Muốn uống rượu ư, tớ mời cậu.” Bỗng nhiên phía sau cô vang lên một giọng nói êm tai quen thuộc.

Thế Vân nhếch khóe miệng cười khổ, nói: “Không cần, phụ nữ buổi tối tốt nhất không nên uống rượu một mình.”

Cô xoay người, trông thấy Hạng Tự một tay đút trong túi quần, tay kia thì lướt qua các chai rượu đặt ngay ngắn trên kệ, giống như đang tìm loại nào đó.

🎲 Có Thể Bạn Thích?