Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm) Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới. Nhưng của bạn không giốn …
Xem Thêm

“Phải rồi, là ý này.”

hai người nhìn nhau cười, bỗng nhiên Thế Vân cảm thấy khoảng cách trước đó giữa bọn họ hình như đã tan biến. Họ không hề dè dặt với nhau, ngược lại thoải mái hơn.

Gọi món xong, Thế Vân cầm túi giấy đưa cho Thạch Thụ Thần: “Bên trong là áo vét của cậu, bỏ quên tại nhà tớ, còn một số thứ cũng quên cậu lấy lại hết đi.”

Thạch Thụ Thần ngẩn người, sau đó mỉm cười nhận lấy, nhưng bên trong nụ cười này như là còn kèm theo gì đó.

Bọn họ có thể nói chuyện tràng giang đại hải, mặc dù chẳng còn không gì để nói như lúc trước, nhưng cũng đắn đo ít nhiều chuyện không cần thiết. Bọn họ hồi tưởng rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện đã làm cùng nhau thời niên thiếu, buồn cười cũng được, đáng tiếc cũng được, đối với họ mà nói, đều là những ký ức rất trân quý, cho dù chỉ là một việc nhỏ bình thường, khi kể ra có thể nhận được sự đồng tình, cô cảm thấy đó chính là một loại hạnh phúc, hạnh phúc ăn ý nhất.

Thế Vân đặc biệt không lái xe, là vì khi bữa cơm kết thúc, Thạch Thụ Thần có thể đưa cô về, nhưng anh ta lại thảng thốt đút tay vào túi, nói rằng mình cũng không lái xe, mà định ngồi xe của cô.

Họ đứng ở cửa nhà hàng trong cơn mưa phùn, nhìn xe taxi đầy người chạy trên đường, không khỏi nhìn nhau cười lần nữa, nhưng lúc này là cười khổ.

“Đi thôi, nhà tớ cách đây không xa lắm,” Thạch Thụ Thần kéo nón nằm liền trên áo khoác của Thế Vân lên, che khuất đầu cô, “Tớ về lấy xe rồi đưa cậu về.”

“Được.” Mũi cô lạnh ngắt đến đỏ lên, nhưng cô không hề để ý.

hai người chậm rãi đi trên đường, ánh sáng đèn đường rọi xuống làm cho những giọt mưa có chút lóng lánh, tia sáng u ám.

“Về vấn đề lần trước tớ hỏi cậu,” Thạch Thụ Thần nói, “Tớ đã biết đáp án của cậu rồi.”

“?”

“Vì vậy,” anh ta giơ lên cái túi đựng áo vét, “Nếu cậu bằng lòng đi theo tớ, nhất định sẽ bỏ nó trong hành lý của mình, mà không phải trả lại cho tớ.”

“…Ừm.” Thế Vân cúi đầu, nhìn con đường dưới chân rơi đầy giọt mưa.

“Nhưng có lẽ tớ đã biết đáp án còn sớm hơn nữa,” anh ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời phía trên, “Trước khi tớ đưa ra câu hỏi.”

Cô dừng bước nhìn anh ta, như là đang nói: vậy tại sao còn hỏi chứ?

“Nhưng con người có đôi khi ngu ngốc như vậy,” anh ta cúi đầu, cũng nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng, “Rõ ràng đã có đáp án, nhưng vẫn muốn tìm đáp án khác —— có lẽ có thể gọi là chưa từ bỏ ý định.”

“…”

“Cậu có thấy tớ khờ không?”

“Không, chưa từng có.” Cô nhìn anh ta, nghiêm túc trả lời.

Ánh mắt anh ta lấp lóe, như là đang nói gì, nhưng cô không hiểu.

“Đồ ngốc.” Anh ta cười, vươn tay ra đè đầu cô.

“Đúng rồi, tớ có vật này cho cậu.” Từ trong túi xách Thế Vân lấy ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Thạch Thụ Thần.

Anh ta nhận lấy, dùng ánh mắt hỏi cô.

“Là một chiếc đồng hồ.” Cô trả lời.

“Tại sao muốn tặng tớ thứ này?”

“Không có gì…” Cô dừng một chút, “Chỉ là nghĩ rằng, hy vọng cậu có thể quên đi thời gian không thoải mái trong quá khứ, dùng nó để trải qua thời gian mới hạnh phúc.”

Anh ta nhìn cô, không mở hộp ra, chỉ là mỉm cười nhìn cô: “Thời gian hạnh phúc trong quá khứ thì sao, cũng muốn quên mất ư?”

Cô mím môi, cố gắng cầm nước mắt: “Thỉnh thoảng…hãy quên đi, đó là vì cho cậu có nhiều không gian hơn để ghi nhớ thời gian mới…”

Anh ta vẫn nhìn cô, nhưng bỗng nhiên như là…một người anh trai nhìn em gái của mình.

“Nếu đi đưa tiễn cậu có khóc không?” Anh ta hỏi.

“Không biết…” Cô nhìn bầu trời, không cho nước mắt chảy ra.

“Vậy thì cậu đừng đến.”

“?”

“Bởi vì lúc đưa tiễn cậu tớ không có khóc.”

Thế Vân bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu hoàn toàn không tới đưa tiễn.”

“Có chứ,” vẻ mặt anh ta bình tĩnh, giọng điệu cũng rất kiên định, “Chỉ là cậu không để ý mà thôi…”

“Đáng ghét,” cô cào tóc, “Cậu nói thế làm chi, tớ rất vất vả mới làm cho nước mắt không rơi xuống.”

“Được rồi,” Thạch Thụ Thần lộ ra biểu tình dịu dàng như mọi khi, “Vậy đã định rồi đấy, cậu đừng đến đưa tiễn.”

“Ờ…”

Anh ta không nói nữa, chỉ là lặng lẽ đi về phía trước. Cô nhìn bóng lưng anh ta, chợt cảm thấy…anh ta thay đổi rồi, tựa như Tưởng Bách Liệt từng nói có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô, cô cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh ta một cách chân thật, hơn nữa đó là sự thay đổi tốt.

Anh ta lấy xe ở dưới lầu nhà mình, đưa cô trở về, dọc đường hai người lắng nghe tiết mục radio, không ai nói gì, nhưng bầu không khí tuyệt đối không lạnh nhạt.

“Này!”

Thế Vân mở cửa xe muốn đi xuống, nhưng bị Thạch Thụ Thần gọi lại. Cô nhíu mày, không biết bắt đầu từ khi nào, Thạch Thụ Thần giống như Viên Tổ Vân, dùng “Này” thay cho tên cô.

“?”

Anh ta nhìn cô: “Ngày đưa tiễn thật sự đừng tới, ngay cả ba mẹ tớ cũng bảo đừng tới. Nhưng trước khi đi tớ sẽ gọi điện cho cậu.”

“À…” Cô ngơ ngác gật đầu.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Cô xoay người xuống xe, vẫy tay, không muốn nhắc nhở chính mình có lẽ đây là lần gặp cuối cùng trước khi anh ta đi.

“Này!” Anh ta lại gọi cô.

“?”

“Ưm…” Anh ta do dự một lúc, cuối cùng nói, “Lần trước tớ nói, người Viên Tổ Vân thích không phải là cậu…cậu coi như tớ chưa từng nói nhé.”

“…”

“Được không?” Anh ta hơi cúi đầu, bởi vì muốn nhìn cô thông qua cửa sổ xe, sắc mặt nghiêm túc như là trước đây chưa từng có.

“Được…” Cô cười cười, là nụ cười mà cô cho là rạng rỡ nhất, “Tạm biệt!”

Thạch Thụ Thần lái xe biến mất trong cơn mưa phùn, Thế Vân đứng sau cửa lớn bằng kính dưới lầu khu chung cư, lặng lẽ vẫy tay với anh ta, coi như là đang đưa tiễn anh ta.

Cô xoay người đi vào thang máy, ấn nút “31”, sau đó tựa vào vách tường bằng kính, nhìn con số trên màn hình điện tử nhảy lên từng chút một.

Cô nhớ tới mùa thu vào năm 2006. Một mình cô đi New York, không nói cho bất cứ ai biết.

Ngày đó cô tới nơi bầu trời quang đãng, ánh sáng mặt trời chiếu lên chiếc mũ lưỡi trai màu xám của cô, khiến cô không khỏi nheo mắt. Nhưng ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không còn nữa, thay vào đó là màu xám tro trên đầu cô, cùng màu xám với chiếc mũ, không trung lềnh bềnh chút ẩm ướt, khiến tâm trạng người ta giảm sút.

Cô theo tàu điện ngầm đi tới, hô hấp dần trở nên trầm trọng, một cô gái tóc vàng đang cầm tấm ảnh băng ngang người cô, khuôn mặt mang theo nụ cười. Cô hơi hốt hoảng, như là không biết mình đang ở đâu, lại vì sao tới đây. Bên cạnh không ngừng có người đi qua, khắp nơi đều là ảnh chụp và hoa, nhưng kỳ lạ là, trên khuôn mặt những người này đều lộ ra nụ cười mà cô không hiểu được.

Đó là lần đầu tiên cô biết được, khi hoài niệm về một người nào đó, ngoài bi thương ra thì còn có những biểu cảm khác.

Cô đi tới, chìm ngập trong đám đông, cô nhìn thấy Tào Thư Lộ, cô ấy gọi cô “Thế Phân”, cô ngỡ ngàng lắc đầu, nói tên mình là “Thế Vân”.

Cô đi tiếp, trông thấy mọi người thay phiên nhau lên bục đọc tên của bạn bè thân thích đã qua đời, cô luôn có một loại ảo giác, hình như người tiếp theo đi lên sẽ đọc ra ba chữ kia —— Viên Thế Phân —— cái tên mà cô quen thuộc lại xa lạ.

Cô lại đi tiếp, cô muốn mình rời xa nơi này, rời xa chỗ đáng sợ này… Nhưng cô chợt dừng bước, bởi vì cô nhìn thấy một người, sắc mặt anh đau buồn, đứng từ xa, không cần bất cứ ai thông hiểu, cũng không cần bất cứ ai an ủi. Cô hé miệng muốn gọi tên anh, nhưng trong đầu lại trống rỗng, làm thế nào cũng không nhớ được cái tên kia.

Thang máy phát ra tiếng “đinh”, Thế Vân theo bản năng đi ra ngoài, lấy chìa khóa mở cửa.

Trong phòng tối đen một mảnh, nhưng cô như là đã sớm thành thói quen, không bật đèn, đi thẳng vào rót nước, đứng trước tủ lạnh uống ngay.

Thêm Bình Luận