“Nhưng cô chưa từng thử thì làm sao biết anh ấy không thích hợp với cô chứ, hay là vì cô muốn một tình yêu hoàn mỹ?”
“Không, tôi không nghĩ vậy, ngược lại tôi nghĩ rằng trên thế giới này không có tình yêu hoàn mỹ, chưa bao giờ có.”
“Vậy thì rốt cuộc cô đang đợi cái gì?” Cô ta nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Thế Vân thả chiếc thìa bạc nho nhỏ ra, tựa vào lưng ghế, mỉm cười nói: “Thế thì cô đang chờ đợi cái gì?”
“Tôi…”
“Cô đang chờ đợi mình hết hy vọng phải không.”
“…”
“Chỉ là đang chờ đợi biết đâu có một ngày sáng sớm thức dậy, có thể thuyết phục chính mình, không suy nghĩ đến một thứ đã từng cố chấp, sau đó làm một người phụ nữ hạnh phúc bình thường, tựa như vừa rồi cô đã nói, tìm một người đàn ông yêu mình kết hôn, sinh con, nuôi nấng đứa con trưởng thành, trải qua cuộc sống bình thản.”
“Như thế chẳng lẽ không được…” Lý Nhược Ngu thì thào.
“Tốt lắm, như vậy rất tốt,” Thế Vân nhìn cô ta, dường như bản thân chợt hiểu ra điều gì đó, “Tôi cũng đang chờ ngày này.”
“…”
“Có lẽ mọi người đều đang chờ đợi ngày này… nhưng trước đó, chúng ta vẫn vô tình kiên trì với một số cố chấp trong lòng mình, cho đến ngày nào đó tới rồi mới thôi.”
À, Thế Vân suy nghĩ, cô chưa bao giờ biết mình có thể nói ra như vậy, nhưng khi cô thật sự nghe chính mình nói thế mới phát hiện hóa ra mình đã hiểu đạo lý này từ lâu.
Cô cười khổ, nói không chừng, cô cũng là một người thu thập kẹo.
“Như vậy,” buổi tối của một tuần sau, Tưởng Bách Liệt vừa uống bia vừa nói, “Cô định cho…vị tiên sinh họ Thạch kia một đáp án như thế nào?”
Trong phòng chỉ bật đèn bàn nho nhỏ, phát ra ánh sáng êm dịu, máy điều hòa treo trên vách tường thổi từng đợi gió nóng, có lẽ là vì sử dụng quá lâu rồi, âm thanh máy móc hoạt động có hơi lớn.
Thế Vân nằm trên ghế da, một tay chống đầu: “Anh không phải đã sớm biết rồi sao?”
“À không,” Tưởng Bách Liệt nhún vai theo kiểu trong phim truyền hình rất đẹp, “Con người là sinh vật cực kỳ phức tạp, trong tình huống bản thân người đó không bày tỏ thái độ gì, tôi tuyệt đối sẽ không phỏng đoán bừa bãi ý tứ của họ.”
“…”
“Thật ra tôi rất thích cách nói kia của cô.” Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt chai bia, phát ra âm thanh có tiết tấu.
“?”
“Chính là câu cô đã nói với cô gái kia, ‘trong lòng mỗi người chúng ta đều sẽ có một loại cố chấp, trước khi tới ngày mà sự cố chấp đó biến mất, chúng ta đều vẫn lặng lẽ chờ đợi’.”
“Anh cũng đồng ý ư?”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý,” anh ta giơ hai cánh tay lên, “Tôi cảm thấy rất nhiều người đều như vậy.”
“…”
“Điều này khiến tôi nhớ đến một bộ phim điện ảnh.”
“Phim gì?”
“Cô đoán xem?” Anh ta lại bắt đầu khiến cô nổi lên hứng thú.
“The Legend of 1900.”
“Không.”
“Forrest Gump.”
“Không.”
“…Spider Man.” Cô không khẳng định, cười cười nhìn anh ta.
“Không phải.”
“Vậy là phim gì?”
Tưởng Bách Liệt gác chân lên bàn, vẻ mặt tươi cười nói: “Brokeback Mountain…”
“…” Nụ cười của Thế Vân đông cứng lại.
“Cô không thấy rất chuẩn xác sao? Khi cô nói, ‘trong lòng mỗi người chúng ta đều sẽ có một loại cố chấp’ ——”
“—— khoan đã, tôi chưa từng nói qua những lời này.”
“Có quan hệ gì chứ, đại khái chính là ý tứ như vậy, tóm lại khi tôi nghe cô nói thế, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một câu —— trong lòng mỗi người đều có một ngọn núi Brokeback.”
“Quy tắc của bác sĩ tâm lý chính là, khi bệnh nhân muốn anh ta im miệng thì anh ta càng nói trắng ra, mà khi bệnh nhân muốn anh ta nói ra ý tưởng trong đầu, anh ta lại ngoan cố bắt đầu thừa nước đυ.c thả câu hay sao?” Cô đành chịu.
Tưởng Bách Liệt nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu nói: “Trên cơ bản, có thể nói vậy —— nhưng đây chỉ là một trong những quy tắc.”
“Còn có điều hai, điều ba sao?”
“Rất nhiều, trên thực tế có rất nhiều,” anh ta mỉm cười gật đầu, có lẽ vì đã uống bia, âm thanh hơi lười nhác, “Tóm lại, chúng tôi lấy việc ép bệnh nhân phát điên làm quy tắc cao nhất.”
Thế Vân cười ha ha, cảm thấy cách nói của anh ta rất thú vị.
“Như vậy,” anh ta còn nói, “Hiện tại tôi có thể nói trắng ra hay không?”
Thế Vân cào tóc, như là học sinh rốt cuộc gặp phải cuộc thi giữa kỳ, cô khẩn trương gật đầu.
“Lần trước tôi có hỏi cô,” anh ta dừng một chút, như là đang suy nghĩ nói tiếp thế nào, “Cô và chị cô có thể yêu cùng một người đàn ông không, đáp án của cô là phủ định.”
“Ừm…”
“Thế thì tôi lại đổi câu hỏi khác.”
“?”
“Nếu chị cô yêu một người nào đó, cô sẽ có thiện cảm với anh ta không, hay là cảm thấy rất ghét anh ta?”
Thế Vân mím môi: “Ghét…thường thì không.”
“Nhưng không phải cô đã nói hai cô không thích cùng một loại người sao?”
“Nhưng nó không hề đại diện cho việc chúng tôi sẽ ghét loại người mà đối phương thích.”
“À…được rồi,” Tưởng Bách Liệt tựa vào lưng ghế dụi mắt, như là thừa nhận sai lầm của mình, “Thế thì sẽ có thiện cảm ư?”
“Tôi thấy cũng chưa tới thiện cảm, chỉ là coi như bạn bè thôi,” cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Có lẽ sẽ là bạn bè thân thiết, dù sao cũng là người mà chị em mình thích.”
“Nhưng vẫn sẽ duy trì một khoảng cách nhất định.”
“Phải,” cô gật đầu, “Sẽ duy trì khoảng cách mà không cần nghĩ ngợi.”
“Nhưng cô có từng nghĩ tới hay không…”
“?”
“Có lẽ đối với hai cô mà nói, đó chỉ là một người thích chị em của mình, nhưng đối với người kia mà nói, hai cô không hề bình thường.”
“Không bình thường?” Cô nhìn anh ta, như là còn chưa hiểu ra.
“Đúng vậy,” anh ta chìa hai tay ra, “Bởi vì hai cô là chị em song sinh mà, nếu anh ta thích một trong hai người, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy hứng thú với người còn lại —— đương nhiên không phải là loại hứng thú mà tôi muốn nói, mà là hiếu kỳ như chúng ta thường nói. Chẳng lẽ cô không tò mò sao, nếu trên thế giới này còn có một người thích cô trong khi người giống hệt cô cũng tồn tại?”
“…” Thế Vân há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng đến bên miệng rồi thì lại không còn dũng khí.
Tựa như một vị thính giả thích gọi điện thoại đến tiết mục radio, rốt cuộc trong khoảnh khắc được nối máy, tay chân lại lạnh ngắt mà cúp điện thoại.
Tháng một năm nay chỉ rơi tượng trưng một chút tuyết, những bông tuyết thật nhỏ rơi xuống trên mặt đất liền tan thành nước, cho dù làm sao cũng không đọng lại được.
Thế Vân đứng trước cửa sổ văn phòng, đang cầm một tách cà phê nóng, nghĩ rằng Thượng Hải không thích hợp để tuyết rơi, cơn lạnh vốn lạnh lẽo đến trong xương cốt nếu pha lẫn với tuyết sẽ khiến người ta cảm thấy toàn thân như bị đóng băng.
Viên Tổ Vân không biết đi công tác ở đâu, bởi thế trên bàn làm việc của cô đã xếp một chồng văn kiện thật cao, nhưng cô vẫn còn có thể đứng nhàn nhã bên cửa sổ mà lơ đãng.
Khi sắp đến giờ tan tầm, Thạch Thụ Thần bỗng nhiên gọi điện hẹn cô ăn cơm, cô không hề lưỡng lự, mà rất quyết đoán đồng ý. Từ sau hôm uống trà chiều cùng Lý Nhược Ngu, cô chợt hiểu được rất nhiều, về bản thân cô, về Thạch Thụ Thần, về bọn họ.
Cô như là đã hiểu được, có một số việc, cô không thể không làm.
Cô đặc biệt hẹn tám giờ, bởi cô muốn có thời gian về nhà một chuyến, lấy một số thứ cô muốn giao cho anh ta.
Tám giờ kém năm, cô bước vào cửa nhà hàng, không ngoài dự đoán đã thấy Thạch Thụ Thần đến đó đợi từ sớm.
“Trước khi chính thức gọi món, tớ cảm thấy tớ có việc cần thiết phải nói với cậu,” Thạch Thụ Thần đưa thực đơn cho cô, rất lịch thiệp nói, “Vừa rồi tớ không nhịn được đã gọi một phần khoai lang nướng trước, hơn nữa đã ăn hết rồi.”
“Ý cậu nói là vừa rồi ở ven đường mua một củ khoai lang nướng sau đó ăn hết rồi ư?”