Khi ấy cô là một cô gái ngây thơ đơn thuần, giống như Tưởng Bách Liệt đã nói, rất mong chờ đối với tương lai vĩnh viễn không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Quan điểm sống của cô, là một hộp kẹo không tháo giấy gói, cách chiếc hộp trong suốt, có thể nhìn thấy giấy gói đủ màu sắc bao bọc viên kẹo, nhưng cho dù là màu sắc nào cũng đều đại diện cho sự ngọt ngào, không có một tí chua chát.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, hộp kẹo bị mở ra, cô phát hiện không thấy giấy gói kẹo đầy màu sắc đâu cả, mà thay vào đó là một mảng đen tối và chua chát. Cô đau khổ, rơi lệ, nản lòng, nhưng bất luận làm cái gì, mọi thứ không thể xảy ra đã xảy ra. Vì thế cô sống lặng lẽ, điều duy nhất có thể làm chính là làm tốt bản thân.
Cô rất nhớ, nhớ chính mình của trước kia, nhớ âm thanh của Thư Lộ, cũng nhớ nhung cái người đã rời xa cô.
Cô xoay người, nhìn máy tính trên bàn, dường như trông thấy một cô gái giống mình như đúc đang ngồi trước mặt mình, cô gái vui vẻ lắng nghe tiết mục, sau đó xoay người cười tủm tỉm nói với cô: “Nghe đến đây, chị cũng muốn đi du lịch đấy…”
Nụ cười của cô gái sáng ngời cởi mở như vậy, cô không khỏi suy nghĩ, đây có thể là nụ cười hạnh phúc nhất thế giới không?
Thế Vân đến ban công lấy khăn tắm đã hong khô xuống, rồi đặt trên cái giá trong phòng tắm, cô luôn thích mọi thứ đều phải gọn gàng ngăn nắp, còn Thế Phân thì hoàn toàn tương phản.
Thế Phân là một người tùy ý, phòng cô lúc nào cũng lộn xộn, dùng xong thứ nào thì tiện tay đặt ở một góc, quần áo sạch và dơ xen lẫn vào nhau không phân chia rõ ràng, mẹ cau mày nói: “Con lớn rồi thì phải làm sao, kết hôn rồi thì sao đây?”
Nhưng Thế Phân lại cười hì hì, vẻ mặt không chút phiền não: “Đến lúc đó mẹ tới thu dọn giúp con là được rồi.”
Cô nói như lẽ dĩ nhiên, mẹ hết cách chỉ đành mỉm cười.
Thế Vân đến trước cửa sổ, khuôn mặt cô phản chiếu trên cửa kính, nhưng không nhìn ra biểu cảm.
“Sau khi nghe xong ca khúc này, tôi muốn đọc một bức thư của ‘Vân đạm phong khinh’…” Âm thanh dịu dàng đầy uyển chuyển của Thư Lộ vang lên sau khi âm nhạc chấm dứt.
Thế Vân ngẩn ngơ nhìn đèn neon ở phía xa xa.
“Anh ấy nói, rất cảm ơn Thư Lộ và ‘Tinh cầu cô đơn’ đã cho tôi lời khuyên, hy vọng ở trong tiết mục này tôi có thể hỏi ‘Tinh cầu cô đơn’ một câu: nếu là bạn, bạn sẽ chọn kẹo hay là giấy gói kẹo?… Ha ha, thật ra Thư Lộ đã làm tiết mục này rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được thính giả như vậy. ‘Tinh cầu cô đơn’, nếu bạn lắng nghe tiết mục, hơn nữa nếu bạn bằng lòng trả lời câu hỏi này, xin hãy dùng mọi cách có thể để nói đáp án cho ‘Vân đạm phong khinh’ nhé. Mặc dù đạo diễn cứ nói với tôi, tiết mục của chúng ta không phải mở ra vì mục đích làm quen bạn bè, nhưng không biết tại sao, Thư Lộ lại tuyệt đối không để ý việc hai vị này giao lưu trong tiết mục của chúng ta.
Được rồi, tiếp theo Thư Lộ sẽ kể một câu chuyện kỳ lạ xảy ra trong tuần này, còn nhớ hồi Tháng tư tại nơi nào đó có người đã hít phải hạt giống của cây linh sam vào trong phổi, kết quả hạt giống đó cao gần 8 cm, thế thì tuần này tại Mexico cũng xảy ra sự kiện giống vậy, lần này không phải cây linh sam mà là cây bạch dương…”
Thế Vân vẫn ngơ ngác nhìn đèn neon phía xa xăm, trên khuôn mặt thẫn thờ vẫn không có biểu cảm gì.
Bỗng nhiên, cô cười khổ một chút, kẹo hay là giấy gói kẹo ư…
Thật sự phải chọn sao? Chọn thế nào đây?
Cô đứng thẳng trước cửa sổ, rất lâu không nhúc nhích, trong máy tính tiếp tục phát ra tiết mục radio do Thư Lộ chủ trì, nhưng cô lại để ngoài tai. Cô chỉ cảm thấy, đề tài này cho dù chọn lựa ra sao cũng sẽ đau khổ…
“Vân đạm phong khinh” này, rốt cuộc muốn nói gì đây?
Hết Chương 5
Chương 6: Tháng 11 - Đến từ linh cầu cô đơn
【Tưởng Bách Liệt: “Dường như cô cho rằng trên thế giới này không có ai hiểu được cô, hoặc là nói cô hoàn toàn không muốn người khác hiểu, cô như là…nhốt mình trong một căn phòng, chỉ cho chính mình đi ra, không cho phép người nào tiến vào —— cũng không cho phép bản thân đi vào căn phòng của người khác.
Nhưng cuộc sống không phải như thế, hoặc là nói nó không nên như vậy. Cuộc sống là dòng chảy sinh động, mỗi ngày cô sẽ được gặp rất nhiều người, các người nói chuyện với nhau, đùa giỡn, biểu đạt ý kiến của mình với nhau, mỗi người đều bằng lòng đi vào căn phòng của người khác, cũng bằng lòng để người khác tiến vào căn phòng của mình —— đây mới là cuộc sống, cô cảm thấy hiểu người khác đồng thời được người khác hiểu. Cô hãy thử xem, thử tin tưởng, trên thế giới này có người có thể hiểu cô —— hơn nữa không chỉ một người —— ví dụ như tôi, ba mẹ và bạn bè của cô, có lẽ cô sẽ phát hiện hiểu người khác và được người khác hiểu thật ra không khó, tuyệt đối không khó chút nào.”】
6.1
Edit: Spring13
Theo thời gian trôi qua, vết thương của Thế Vân đã lành hẳn, sự tích “anh dũng cứu chủ” của cô chẳng bao lâu sau liền mất hẳn vị trí trọng tâm trong đề tài nói chuyện trong công ty, cô không khỏi suy nghĩ, có một số việc ngay lúc phát sinh liền nhận được sự chú ý mà trước đây chưa từng có, nhưng sau đó, một Tháng, thậm chí là mấy tuần sau, mọi người sẽ quên sạch chuyện này, như là nó chưa từng xảy ra.
Cô cảm thấy rất may mắn, ít nhất hiện tại có thể trở về làm người không tiếng tăm, trải qua cuộc sống yên bình mà cô mong muốn.
Sau hôm Thế Vân đến thăm Viên Tổ Vân, anh đã đi làm trở lại, trận cảm cúm này giày vò hơn một tuần, theo Thế Vân thấy, anh hoàn toàn không nhớ trong lúc mình nửa tỉnh nửa mê đã làm cái gì, chỉ là kín đáo nói mấy câu cám ơn với cô thôi.
Như vậy cũng tốt, cô nghĩ đỡ phải xấu hổ.
Nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này, cô luôn bất giác liếʍ môi, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
Cô thử tìm Thạch Thụ Thần vài lần, nhưng điện thoại của anh ta luôn chuyển sang hộp thư nhắn lại, sau đó khi cô đến trường dạy lái xe lấy bằng lái thì tình cờ gặp được Lý Nhược Ngu, cô mới biết anh ta nghỉ phép ra nước ngoài, nhưng không biết đi đâu, liên lạc thế nào.
Thế cũng tốt, cô muốn chờ anh ta trở về rồi tự đi tìm cô.
Ngày Tháng của cô cứ thế mà chảy qua những kẽ tay, sau khi trở về —— hoặc là nói chính xác hơn, kể từ khi Thế Phân đi rồi —— lần đầu tiên cô cảm nhận được sự bình thản trong lòng. Sự bình thản này không giống như lúc cô sống ở Anh, khi ấy cô ép buộc bản thân quên hết cuộc sống ban đầu, làm lại chính mình lần nữa, một người không ai quen biết. Nhưng hiện tại, cô chợt hiểu được phần nào lời nói của Tưởng Bách Liệt: có thể có một ngày nào đó khi tôi quay đầu lại nhìn chính mình của trước kia, sẽ kinh ngạc khi thấy bản thân đã dành rất nhiều thời gian để làm một số việc mà hiện tại xem ra là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận, tuyệt đối không có, bởi vì nếu không có bản thân trong quá khứ, thì sẽ không có bản thân của hiện tại, cũng sẽ không có bản thân của tương lai.
Cô hy vọng có một ngày, cô có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của những lời này, hơn nữa làm được điểm này giống như Tưởng Bách Liệt đã làm.
Vào Tháng mười một, thời tiết tại Thượng Hải lạnh dần, Thế Vân tìm được chiếc áo khoác ngoài mua ở Anh, cô soi gương, còn làm mấy động tác tay, bỗng nhiên cô buồn cười suy nghĩ, trong sách trinh thám của Hạng Phong có loại trang phục và đạo cụ như thế này không?
Cô còn chưa đọc những quyển sách đó, chúng đang lẳng lặng nằm trên giá sách, cô rất sợ ngày nào đó gặp lại Hạng Phong, nếu anh hỏi chuyện sách, cô không biết nên trả lời ra sao. Nhưng cô chưa từng gặp lại anh, cô suy nghĩ lạc quan, đợi đến ngày gặp lại rồi hẵng lo lắng.
Mỗi cuối tuần cô đều đến chỗ Tưởng Bách Liệt tái khám, anh ta vẫn mời cô uống sữa, nhưng dùng lò vi sóng hâm nóng sữa, cô nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra trong phòng khám của anh ta ở đâu biến ra một cái lò vi sóng, nhưng mỗi lần cô ngồi vào chiếc ghế da màu đen, anh ta luôn đặt ly sữa ấm trên bàn kế bên tay cô, hình như đây là chuyện rất dĩ nhiên.