“Thôi, nói chuyện của cậu đi.” Lương Kiến Phi nói.
“Tớ? Hiện tại tớ làm việc tại một thư viện gần đây, nhàm chán nhưng nhàn nhã, trải qua cuộc sống đơn giản.” Thế Vân ngồi trên sofa, một tay đặt trên chỗ tựa lưng, nhìn kỹ cô gái trước mắt —— hoặc là nói, phụ nữ.
Đúng vậy, các cô đã hai mươi tám tuổi rồi, không thể gọi là cô gái được nữa.
“Cậu có bạn trai không?” Lương Kiến Phi luôn rất trực tiếp.
“Không có.” Cô mỉm cười phủ nhận.
“Sao lại thế chứ!” Đối phương như là không tin.
“Thật mà.” Cô gật đầu.
“Không ai theo đuổi cậu ư?”
Thế Vân nghiêng đầu suy nghĩ: “Có lẽ có, nhưng mà tớ chẳng nhớ nữa.”
“Ờ…nói mới nhớ, theo tớ được biết, Thạch Thụ Thần cũng còn độc thân đấy.” Lúc Lương Kiến Phi cười rộ lên, trên khuôn mặt có hai đường lõm xuống dài mảnh, Thế Vân không biết nên gọi là gì, chẳng lẽ cùng loại với má lúm đồng tiền sao?
Cô lập tức xua tay: “Làm ơn, bọn tớ chỉ là bạn thân mà thôi.”
“Ồ? Nhưng hình như tớ nhớ Thế Phân từng nói với tớ anh ta có ý với cậu…”
Nói xong câu đó hai người đều ngẩn ngơ, cái người mà các cô kiêng dè ngay từ đầu không nhắc tới, rốt cuộc xuất hiện một cách tự nhiên như vậy, không hề dự đoán trước.
Đúng vậy, Thế Phân…đã lâu rồi cô ấy không xuất hiện trong cuộc sống của các cô. Trong khi cô ấy ra đi, có lẽ nào cũng mang theo thứ gì không?
Lương Kiến Phi mím môi: “Tớ xin lỗi, tớ không cố ý…”
“Không sao.” Thế Vân mỉm cười ngăn Kiến Phi xin lỗi, trên thực tế, cô hoàn toàn không cần lời xin lỗi.
“Vừa rồi lúc nhìn thấy cậu, tớ thậm chí tưởng nhầm coi cậu là cậu ấy, lúc đó tớ mới biết, mình nhớ cậu ấy bao nhiêu.” Lương Kiến Phi đùa nghịch ngón tay mình, tựa như một cô gái mới mười mấy tuổi.
“Đúng vậy,” Thế Vân hít sâu một hơi, “Có đôi khi xoay người lại, hình như chị ấy đứng ở đằng sau tớ…”
Cô không nhớ đã bao lâu rồi chưa kể về chị với người khác, có lẽ, rất lâu rất lâu rồi. Bảy năm ở London, chỉ khi tốt nghiệp cô mới trở về một lần, sau đó đều là mẹ sang thăm cô, mẹ luôn cố ý vô tình nhắc tới Thế Phân, giống như là cô con gái lớn vẫn chưa mất, chỉ là tạm thời đi xa thôi.
“Hồi tết tớ về nhà có đi thăm mộ cậu ấy.” Lương Kiến Phi uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
“Thế à, cảm ơn.”
“Nếu cậu ấy chưa qua đời, cậu đoán xem trong hai cậu ai là người kết hôn trước?”
Thế Vân giật mình mở to mắt, cô nghĩ nghĩ: “Chắc là chị ấy rồi… Chị ấy chủ động, tích cực như vậy.”
“Cậu biết không,” Lương Kiến Phi dùng giọng điệu bình thản nói, “Tớ và Lâm Bảo Thục từng nghi ngờ cậu ấy đang yêu, nhưng cuối cùng nghi vấn này trở thành ẩn số vĩnh viễn không giải được…”
Thế Vân cười một cái, không nói gì, mỗi một ẩn số được sinh ra khi mọi người ra đi, cô cũng thường thường suy nghĩ, nếu Thế Phân còn sống, chị ấy sẽ thế nào, các cô sẽ ra sao…
Nhưng đây là một ẩn số, một ẩn số vĩnh viễn không giải được. Bởi vì Thế Phân đã chết, rốt cuộc không thể quay lại nữa mà cách xa cô.
Buổi tối đêm bình an đó là buổi tối vui vẻ nhất kể từ khi Thế Vân đến London, cô và Lương Kiến Phi tán gẫu rất chuyện của trước kia, về cuộc sống trường học, về bạn học, về mấy năm nay, đương nhiên còn có Thế Phân. Cô không hiểu chính mình, nhưng có thể bình thản nói chuyện về Thế Phân, mặc dù ban đầu mỗi lần nói tới đề tài này cô luôn không kiềm chế được mà run rẩy.
Bắt đầu từ khi nào, cô đã thay đổi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút…xa lạ?
Trước khi đi, Thế Vân tiễn Lương Kiến Phi xuống dưới lầu đón xe taxi, đứng dưới đèn đường ở góc tường, Lương Kiến Phi nhìn cô, nụ cười trên mặt thân thiết như vậy.
“Thế Vân, hôm nay gặp được cậu thật sự tốt quá…”
“…”
Lương Kiến Phi nghẹn ngào, nhưng vẫn tươi cười: “Hôm nay tớ bỗng nhiên cảm thấy, mặc dù Thế Phân đi rồi, nhưng cậu vẫn ở đây là tốt rồi. Bọn tớ đều phải chấp nhận sự thật này, sau đó vui vẻ sống tiếp, bởi vì cậu ấy là người có tính cách cởi mở, nhiệt tình… Cậu ấy nhất định cũng hy vọng bọn mình có thể sống tốt.”
Mắt Thế Vân ngấn lệ, cô không nói thêm lời nào, chỉ mỉm cười gật đầu, vẫy tay, nhìn Lương Kiến Phi ngồi trên xe taxi, trông thấy bóng dáng màu vàng rời khỏi tầm mắt cô.
Đợi cho mọi thứ khôi phục lại vẻ yên bình của trước kia, cô mới phát hiện, ngay cả câu “tạm biệt” mình cũng chưa kịp nói.
Nhưng cô mỉm cười suy nghĩ, có quan hệ gì chứ, các cô nhất định sẽ gặp lại nhau thôi.
Không phải sao?
“Cho nên, gặp lại bạn cũ của chị gái là nguyên nhân khiến cô hạ quyết tâm trở về sao?” Tưởng Bách Liệt hai tay ôm đầu tựa trên lưng ghế, sắc mặt thả lỏng nhìn Thế Vân.
Thế Vân nghiêng đầu suy nghĩ: “Coi như là vậy đi, tôi chỉ là…từ sau khi nhìn thấy cô ấy, bỗng nhiên rất muốn gặp lại những người khác. Rất mong muốn…làm như vậy.”
Tưởng Bách Liệt cười rộ lên, không biết là cười cô ngây thơ, hay là cười cô tính tình thay đổi thất thường.
“Có lẽ trước khi gặp cô ấy, tôi gần như ngăn cách với cuộc sống trước kia, tôi chỉ muốn quên đi chính mình lúc đầu, trải qua một cuộc sống… đơn giản khác, cho nên tôi yên lòng trải qua cuộc sống như vậy.” Cô nói, giống như nhân vật chính trong câu này không phải là cô, mà là những người khác.
“Nhưng sau khi gặp cô ấy, bỗng nhiên gợi lại những hoài niệm về tình thân, tình bạn, và quá khứ của cô, những hoài niệm mà cô muốn che giấu cứ thế thình lình bị đào bới lên.” Tưởng Bách Liệt tiếp lời cô, phân tích.
“Có lẽ vậy,” Thế Vân cười khổ, “Có lẽ tôi bỗng nhiên ý thức được chính mình thay đổi, hoặc là nói…tôi muốn thay đổi.”
“Điều này rất tốt.” Anh ta chợt nói.
“…” Cô nhìn anh ta, nói không ra lời.
“Sự thay đổi này rất tốt.”
“?”
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy sao, cô và tất cả mọi người quan tâm yêu thương Thế Phân, bắt đầu từ giây phút cô ấy ra đi, đối với các người mà nói, thời gian đã ngừng lại.” Biểu tình trên mặt anh ta ấm áp như vậy, vô tình khiến người ta cảm thấy yên bình.
“…”
“Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, cô từ chối trưởng thành, cơ thể cô phát triển nhưng nội tâm vẫn trì trệ, cô vẫn là một cô gái mới đầu hai mươi, vĩnh viễn dừng tại thời khắc Thế Phân còn sống. Có lẽ đối với những người khác mà nói, như là những người bạn của Thế Phân mà cô đã kể, bọn họ cũng như thế. Mỗi ngày trái đất đều đang chuyển động, nhưng thời gian của các người, vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc đau đớn đó, làm thế nào cũng không chịu đuổi kịp bước chân của những người khác.”
Cô nói không ra lời, có lẽ Tưởng Bách Liệt nói đúng. Có lẽ, khi gặp phải đau khổ và đả kích, cô đã đóng lại cánh cửa trái tim, không bao giờ muốn mở rộng ra nữa.
“Nhưng mà, bạn của Thế Phân nói đúng, cho dù cô ấy không còn, cô ấy cũng hy vọng mọi người sẽ sống tốt, nhất là cô. Tôi nghĩ, nói không chừng chính cô ấy hy vọng như vậy, hy vọng các người có thể thay cô ấy cười, thay cô ấy khóc, thay cô ấy yêu thương, quan trọng nhất là, thay cô ấy trưởng thành. Vì vậy cô phát hiện chính mình thay đổi, hoặc là nói, cô cảm thấy mình khao khát sự thay đổi, điều đó rất tốt, vô cùng tốt.” Tưởng Bách Liệt không ngồi lười nhác như trước nữa, mà là hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, như là cổ vũ cho Thế Vân.
“Thật sao?” Cô cười khổ, nhưng nụ cười này cũng không đau khổ như vậy.
“Thật mà.” Anh ta gật đầu, khẳng định.
“Thế thì…” Cô lộ ra nụ cười đơn thuần, “Tôi yên tâm rồi.” Chương 5.2
Lễ Quốc Khánh năm nay vẫn long trọng như trước, tại những ngã tư đường chủ yếu trong thành phố đều giăng đèn kết hoa hai bên, không khí vui mừng không thua gì năm mới. Thế Vân nhớ tới lễ kỷ niệm 50 năm Quốc Khánh, cũng long trọng như vậy, nhưng nhoáng cái đã qua rất nhiều năm, cảnh tượng lúc ấy trở nên mơ hồ, cô chỉ còn nhớ năm ấy 19 tuổi tâm tình nhảy nhót mà ngây thơ.