Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm) Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới. Nhưng của bạn không giốn …
Xem Thêm

“Ý tớ nói là xe, không phải tớ.” Hạng Tử tỏ vẻ đắc ý.

“…” Trong khoảng thời gian ngắn, Thế Vân còn có chút ngẩn ngơ.

“Đi thôi, tớ đưa cậu về.” Nói xong, anh ta mở cửa ngồi lên xe.

Thế Vân ngạc nhiên nhìn chiếc xe trước mắt, thì ra chính là chiếc xe việt dã đã bị Tử Mặc tông vào đuôi xe, nhưng nó đã được sửa chữa hoàn toàn, không nhìn ra dấu vết từng bị tông vào. Cô ngồi lên xe, còn chưa kịp cài dây an toàn, Hạng Tự đã chạy vào gara của khu chung cư ở con đường đối diện.

“Sư tử nói cậu đang thi bằng lái xe.”

“Ừm, nếu thuận lợi thì một Tháng sau có thể lấy bằng lái xe.”

“Nhưng tớ vẫn cho rằng phụ nữ tốt nhất đừng lái xe.”

“Vì sao?”

“Bởi vì kỹ thuật quá kém.” Anh ta nói như đinh đóng cột.

Thế Vân bật cười nhìn một bên mặt của Hạng Tự, anh ta luôn có khả năng biểu đạt quan điểm của mình mà không cần đắn đo, cho dù có đắc tội với người khác hay không, cũng không màng đến liệu quan điểm này có được người khác chấp nhận hay không, điều anh ta muốn làm chỉ là nói ra ý kiến của mình hơn nữa anh ta làm được. Có phải những người giống như anh ta, ngược lại sẽ vui vẻ hơn chăng?

“Cũng có người có kỹ thuật tốt chứ.” Cô nói.

Hạng Tự lắc đầu: “Kỹ thuật tốt càng khiến người ta lo lắng hơn.”

“Chẳng hạn như Tử Mặc?” Cô nhìn anh ta, muốn nhìn ra gì đó trên khuôn mặt anh tuấn kia.

“Ồ không, cô ấy vẫn thuộc loại kỹ thuật kém.” Khi anh ta cười rộ lên, vẫn như là một cậu thiếu niên.

“Tại sao ở trong miệng cậu cô ấy chẳng có ưu điểm nào cả?” Thế Vân giữ chặt nắm tay, bởi vì Hạng Tự đang dùng tốc độ 40km/h mà quay xe.

“Có chứ, ưu điểm lớn nhất của cô ấy chính là cho dù tớ nói khuyết điểm của cô ấy ra sao, cô ấy cũng không bao giờ hé răng —— so với phụ nữ động một tí đã kêu la ‘Em tốt như vậy, vì sao anh không cần em’, đây xem như là ưu điểm lớn nhất đi.” Hạng Tử nhấn phanh, đổi sang cần P, kéo thắng tay, động tác liền mạch lưu loát.

“Vậy tại sao cậu không cần cô ấy?” Cô cười như không cười.

“Huh?” Hạng Tự trầm mặt, ánh mắt nhấp nháy, bàn tay vốn muốn mở cửa xe cứng đờ trên tay nắm cửa.

“Đối với những người phụ nữ động một tí đã kêu la ‘Em tốt như vậy, vì sao anh không cần em’ —— cậu trả lời thế nào?” Cô chớp mắt.

Anh ta tỏ vẻ dở khóc dở cười sau khi bị đặt vào tình thế: “Phụ nữ không phải cứ ‘tốt’ là có người muốn, hơn nữa cũng chỉ có bọn họ nghĩ rằng mình ‘tốt’ mà thôi.”

Anh ta xuống xe, mở cốp xe lấy đồ đạc. Thế Vân cũng bước xuống, bên cạnh là chỗ đậu xe của Tử Mặc vẫn bỏ trống.

“Tớ nghĩ những cô gái kia gặp phải cậu nhất định cảm thấy rất nhức đầu nhỉ.”

“Đúng vậy,” Hạng Tự lấy ra một hộp giấy ôm trước ngực, đóng cửa xe rồi khóa lại, “Nhưng kỳ lạ là, các cô ấy hình như rất thích loại đàn ông khiến bọn họ nhức đầu.”

Thế Vân nhấn nút, thang máy vốn dừng ở tầng ngầm thứ hai phát ra tiếng “Đinh” trong trẻo, chậm rãi mở cửa ra.

“Cậu thật sự rất tự tin,” Cô cười khổ một chút, “Vậy cậu có từng gặp người phụ nữ khiến cậu mất tự tin chưa?”

Cô ấn nút “31” và “32”, xoay người, có chút bất ngờ phát hiện Hạng Tự đang cười khổ, dường như tại khoảnh khắc đó, đáy mắt anh ta hiện lên một chút bất đắc dĩ.

“Có chứ…cũng phải có —— ý tớ là thỉnh thoảng.”

“Chính là cái gọi là ‘Vỏ quýt dày có móng tay nhọn’?”

“Ừm…” Hạng Tự nhếch khóe miệng.

“Là người như thế nào?” Cô khoanh tay, bỗng nhiên rất có hứng thú.

“Loại người…” Hạng Tự mím môi, như đang hình dung trong đầu, “Chính là loại phụ nữ có dáng người quyến rũ, khuôn mặt luôn tươi cười, rất thông minh rất có đầu óc, lại rất biết ăn nói.”

Dáng người quyến rũ, khuôn mặt luôn tươi cười, rất thông minh rất có đầu óc, lại rất biết ăn nói… Thế thì là loại người hoàn toàn trái ngược với Tử Mặc ư?

Thế Vân không khỏi hoài nghi nhìn Hạng Tự, nhưng anh ta vẫn tươi cười khả ái, như là không có chút sơ hở. Có lẽ giống như Tưởng Bách Liệt nói, đàn ông không phức tạp nhưng cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.

Thế Vân về nhà, mở tủ lạnh phát hiện chỉ còn lại một chai nước khoáng, vì thế cô ở quầy bar viết lên giấy ghi chú: mua nước. Sau đó ngồi trên sofa uống nước, cô vẫn không thay đổi được tật xấu…việc không quan trọng thì sẽ không làm ngay.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến Thạch Thụ Thần, nghĩ đến lá thư kia, nếu mình có thể nói sớm một chút… thế thì đau khổ và phiền não của cậu ấy sẽ ít đi một chút hay không?

Cô ngửa đầu uống nước khoáng, giống như uống rượu giải sầu vậy, dường như thứ chảy vào dạ dày không phải nước, mà là rượu.

Di động bỗng nhiên vang lên, Thế Vân nhận máy, là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Còn nhớ đường đến nhà tôi không?”

Cô do dự vài giây, mới nói: “…Viên Tổ Vân?”

“Ừ, mau đến nhà tôi, ngồi taxi đến nhé, rất khẩn cấp.” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất nghiêm trọng.

“Chuyện gì?” Cô không khỏi khẩn trương.

“Tóm lại mau tới đây, bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ qua di động của cô.”

Nói xong, anh liền gác máy, qua vài giây quả nhiên có một địa chỉ gửi qua. Cô ngơ ngác nhìn màn hình, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt, cô nói với chính mình đừng gặp anh nữa, nhưng anh nói nghiêm túc như vậy, cô do dự, như thể đó là một quyết định rất khó khăn.

Cuối cùng, cô vẫn xách túi chạy ra ngoài.

Lần thứ hai đi vào khu chung cư cũ kỹ của Viên Tổ Vân, nhìn từ xa chỉ có đèn sáng ở tầng một và tầng bốn, Thế Vân đứng ở dưới lầu, hít sâu một hơi, đi mấy bước qua đó. Trên đèn chùm màu đen, những bóng đèn màu cam nho nhỏ chiếu xuống, cửa phòng bên trái tầng năm chỉ khép hờ, đến gần hơn mới phát hiện đã mở ra hơn phân nửa, trên tấm thảm tại cửa đặt một đôi đôi dép đi trong nhà, kiểu dáng tương tự nhưng màu sắc khác nhau, giống như đang hoan nghênh cô tới nơi.

Cô kéo bước chân có chút nặng nề, thở hổn hển, đẩy cửa phòng ra. Viên Tổ Vân đang từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy cô anh liền giơ tay chào: “Tới rồi, vào ngồi đi.”

Thế Vân cúi đầu nhìn đôi dép bên chân, không biết có nên thay hay không. Nếu thay có ý là phải làm khách, nhưng cô chỉ muốn đến xem anh rốt cuộc có chuyện gì “khẩn cấp”, cô không định ở lâu, nhưng nếu không thay… có lẽ không lịch sự cho lắm?

“Vào đi,” anh mặc áo thun và quần thể thao lần trước, “Không muốn thay thì đừng thay.”

“Ờ…” Cô ngơ ngác gật đầu, đi vào.

Cô nhìn quanh bốn phía, thấy rằng so với lần trước tới nhà anh —— thật sự chẳng có chút thay đổi.

“Chuyện khẩn cấp anh nói trong điện thoại…” cô vỗ ngực, có lẽ vì đã lâu rồi không chạy nhanh như vậy nên đã thở gấp dữ dội.

Anh nhìn cô, hơi nhíu mày: “Cô không sao chứ, muốn uống nước trước không?”

Cô lắc đầu.

Viên Tổ Vân lấy ra một ly kem giấy trong tủ lạnh đặt trên bàn ăn: “Chuyện khẩn cấp chính là, tủ lạnh hỏng rồi, có rất nhiều kem nếu không ăn sẽ bị chảy hết.”

Anh nói quả quyết, đương nhiên như vậy, cho nên Thế Vân có chút hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không —— rốt cuộc đã không còn mơ thấy giấc mộng về người xa lạ kia? Nhưng mà ngược lại, cô tình nguyện vẫn đắm chìm trong giấc mơ đó…

“Ăn đi.” Từ trong tủ bát anh lấy ra một chiếc thìa bạc, đặt trên ly kem.

Thế Vân cắn môi, trong nháy mắt tức giận bùng phát. Nhưng cô không nói gì, chỉ là xoay người bỏ đi.

Cánh tay cô lập tức bị người khác giữ chặt, cô quay đầu lại, phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm.

“Lại muốn chơi trò đó sao?” Giọng điệu của anh mang theo chút trêu chọc.

“?”

“Giả vờ tức giận.” Anh cúi đầu nhìn ánh mắt cô.

Thế Vân bĩu môi, dùng sức vùng vẫy vài cái, lại phát hiện hoàn toàn không thoát được: “Lần này không phải giả vờ!”

Thêm Bình Luận