Cô đi đến trước giá sách, cẩn thận nhìn một loạt tựa sách nằm trên kệ, phần lớn đều là bộ sách chuyên ngành về tâm lý học, ngoài những quyển đó ra là một số tiểu thuyết, như là “Trăm năm cô đơn”, “The Dogs of Babel”, “Bá tước Monte Cristo” vân vân, có lẽ vào lúc không thể nghiên cứu rõ ràng về con người, thì nhân vật trong sách cũng có thể tạm thời thay thế.
Trên bàn làm việc chỉ có một chiếc đèn bàn cùng một số đồ dùng văn phòng phẩm, sắp xếp rất gọn gàng, cô không nhìn thấy quyển sổ thật dày mà Tưởng Bách Liệt dùng để ghi chép lại, chỉ có tờ giấy nhớ màu vàng ghi lại một ít câu, nhưng cô không xem, bởi vì ánh mắt của cô đã bị một chiếc khung ảnh bên cạnh hấp dẫn.
Đó là một chiếc khung hợp kim thiếc bạc, chế tạo rất tinh xảo, chắc chắn không rẻ. Trong khung có một bức ảnh chụp ba người, bọn họ ngồi bên nhau dưới ánh đèn mờ nhạt, ngồi ở giữa là Tưởng Bách Liệt, ngồi hai bên là hai cô gái khác nhau, bọn họ tươi cười khả ái, phía trên bàn ăn là một ngọn nến nho nhỏ, rọi lên mặt mỗi người ấm áp như vậy.
“Đây là bức ảnh tôi chụp một năm trước ở Malaysia.” Tưởng Bách Liệt không biết đã vào khi nào, anh ta thay một chiếc áo thun và quần biển, giống như là đang tham dự một bữa tiệc trên bãi biển.
Thế Vân nhìn anh ta, lại nhìn Tưởng Bách Liệt trong ảnh, thật sự hơi khác với “bác sĩ Tưởng” trong ấn tượng của cô.
“Như vậy được chứ,” Tưởng Bách Liệt mở hộp sữa cũng uống ừng ực, sắp uống xong rồi mới dừng lại lau miệng, “Nếu cô để ý, tôi có thể lập tức đi đổi áo blouse trắng.”
Cô vội vàng xua tay, anh ta như vậy ngược lại khiến cô không căng thẳng.
“Một năm trước,” anh ta còn nói, “Mỗi ngày tôi đều ăn mặc thế này để làm việc tại bờ biển đấy.”
“Bờ biển?” Cô tưởng tượng đến hình ảnh của biển khơi, không khỏi có chút muốn đến đó.
“Yeah, I’m a Bartender, nhưng mà tôi cảm thấy…công việc mỗi ngày càng giống như đón tiếp du khách cùng nhau đi chơi ngắm cảnh ở làng du lịch hơn.”
“Thế thì nhất định rất vui rồi.” Thế Vân hâm mộ nói.
“Đúng vậy, có thể quên hết phiền não.”
“Vậy vì sao anh tới nơi này…”
Tưởng Bách Liệt nhìn cô, dịu dàng nói: “Bởi vì tôi phát hiện mình muốn làm việc khác, chẳng hạn như —— bác sĩ tâm lý.”
Cô bỗng nhiên hiểu được, cái mà cô hâm mộ không phải là công việc tại bờ biển quên hết phiền não, mà là loại cuộc sống thoải mái tự mình quyết định của anh ta. Rốt cuộc, là người như thế nào mới có thể sống tự do tự tại, còn phải làm thế nào mới có thể trở thành người như vậy?
Thế Vân cúi đầu, nhìn bức ảnh, có lẽ cô…vĩnh viễn không thể trở thành người như vậy.
“Trong đó có cô gái mà tôi thích,” Tưởng Bách Liệt chỉ bức ảnh trong tay cô, “Cô cảm thấy là người nào?”
Cô cầm đến trước mắt, nhìn kỹ, chỉ vào cô gái tóc ngắn bên phải: “Là cô ấy ư?”
Tưởng Bách Liệt không trả lời, ngược lại đầy hứng thú hỏi: “Vì sao?”
“Không biết…chỉ là cảm thấy cô ấy rất giống anh.”
“Nhưng người bình thường không phải đều bị hấp dẫn bởi những người hoàn toàn trái ngược với bản thân sao?”
“Đúng vậy,” Cô dừng một chút, nhìn anh ta, “Nhưng anh không phải là người bình thường.”
Tưởng Bách Liệt kinh ngạc bật cười: “Tôi nghĩ, rốt cuộc tôi có một chút lòng tin đối với ‘người bệnh’ là cô đây.”
“?”
“Bởi vì,” Anh ta giơ lên hộp sữa trong tay, cụng vào hộp sữa của cô, “Cô bắt đầu hiểu tôi rồi.”
Sau buổi tối chia tay nhau tại ngã tư đường, đã gần hai ba tuần nay Thế Vân chưa gặp lại Viên Tổ Vân, nghe nói anh đến tổng công ty tại Anh để đào tạo. Có một hôm vào lúc ăn trưa, Carol nói với cô, cô gái bị Viên Tổ Vân vô tình “vứt bỏ” đã từ chức rồi, một Tháng sau sẽ lấy chồng tại nước Ý xa xôi.
Cô ngạc nhiên nhìn Carol, nhưng đối phương vẫn điềm tĩnh tươi cười: “Phụ nữ là động vật rất kỳ lạ, có thể chung thủy một lòng đối với đàn ông, nhưng nếu trái tim thật sự chết rồi, đàn ông sẽ giống một cái túi plastic…rách nát dễ dàng bị vứt ra sau đầu.”
Túi plastic…rách nát?
Đây là tính từ gì vậy, Thế Vân cười khổ một chút: “Cô muốn nói là ‘áo mưa’ sao?”
Carol che miệng cười rộ lên: “Tôi xin lỗi, bởi vì bình thường cô luôn trông có vẻ nghiêm túc, cho nên tôi nảy sinh ý xấu mới nói như vậy.”
“Cơ mà… tiến triển của cô ấy cũng quá nhanh đi, kết hôn?”
“Tôi cảm thấy mình có thể hiểu được cô ấy,” Trên mặt Carol có một sự khôn khéo không tương xứng với tuổi tác của cô ấy, “Nếu không thể lấy người đàn ông mình thích, vậy thì lấy ai cũng không quan trọng.”
“…”
“Nhưng mà, nói không chừng bây giờ cô ấy đã yêu thương người chồng hiện tại của mình, quyết định nói tạm biệt với quá khứ. Phải biết rằng, trước khi tìm được hoàng tử chân chính, phụ nữ phải hôn qua không biết bao nhiêu con ếch…”
Thế Vân nhìn cô ấy, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười —— như vậy, Viên Tổ Vân cũng là một con ếch trong số đó?
Buổi tối hôm nay, cô lại đến nhà hàng đã từng gặp Viên Tổ Vân hai lần, nhưng cho đến khi cô ăn xong, anh vẫn không xuất hiện.
Cô lắc đầu, rốt cuộc mình đang chờ mong cái gì?
Tính tiền xong, cô vừa muốn đứng dậy, chỗ ngồi đối diện bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
“Có thể mời tôi ăn bữa cơm không, vừa rồi ngồi xe taxi tôi đã dùng hết tiền mặt trên người rồi.” Viên Tổ Vân mặc trên người một chiếc áo khoác màu đen mà rất ít người mặc trong thời tiết Tháng tám, mồ hôi rỉ ra trên trán, bên chân là một va li xách tay thật to, quả thực là…mới từ sân bay trở về.
“… Ờ, được.” Trên tay Thế Vân vẫn cầm cái ví dùng để tính tiền trước đó, lúc này có chút trở tay không kịp.
Viên Tổ Vân gọi phục vụ tới, gọi cơm gà và cà phê đá, sau đó cởϊ áσ khoác của mình lau mồ hôi.
“Mùa hè ở Anh mát lạnh hơn Thượng Hải nhiều.” Anh nói.
“Ờ… Tôi còn nhớ có một năm nhiệt độ cao nhất lên tới 25 độ, bạn học của tôi ở Anh luôn nói ‘Nóng chết mất, nóng chết mất’. Nhưng ngược lại mùa đông tương đối lạnh.”
Anh lấy ra hộp thuốc lá, xoay tròn trong tay giống lần trước, nhưng không có gạt tàn, giọng điệu nói chuyện lơ đãng: “Mấy tuần nay công ty có chuyện gì không?”
Thế Vân vốn định trả lời là không có, nhưng chần chờ một chút, cô vẫn là đánh bạo nói: “À thì…cô gái lần trước ăn cơm với anh ở đây…nghe nói sắp lấy chồng tại nước Ý.”
Vẻ mặt của anh nhìn qua có chút bất ngờ, song lập tức bình tĩnh lại nói: “Ồ, vậy thì nên chúc mừng cô ấy.”
Thế Vân nhìn anh, khuôn mặt cao ngạo bình tĩnh trước mắt bỗng nhiên biến thành một con ếch, nhưng mà…là một con ếch cao ngạo bình tĩnh.
Cô nhịn không được cười rộ lên.
“Cười cái gì?” Anh nheo mắt, hoài nghi nhìn cô.
“Không có gì.” Cô xua tay.
Anh vẫn còn nhìn cô, một lát sau mới nói: “Cô như vậy…tôi có thể hiểu là, cô ‘lạt mềm buộc chặt’ đối với tôi không?”
Cô vội vàng thu hồi nụ cười, dùng sức lắc đầu: “Không phải, tôi không có…”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và mỉm cười, rất ít khi anh cười như vậy, giống như một cậu thiếu niên cởi mở.
“Cười cái gì?”
Anh lắc đầu, cũng gằn từng tiếng giống vậy mà trả lời cô: “Không có gì.”
Thế Vân bất đắc dĩ suy nghĩ, tính cách tinh quái của anh vẫn không thay đổi.
Cơm gà đưa lên, anh ăn như hổ đói, thật không giống với Viên Tổ Vân luôn lạnh lùng kia, nhưng có lẽ, đây mới là anh chân chính.
Thanh toán xong rời khỏi nhà hàng, bầu trời lại nổi lên cơn mưa phùn oi ả, Viên Tổ Vân ngẩng đầu nhìn, nói: “Cô đã mời tôi ăn cơm, vậy thì tôi mời cô xem phim nhé.”
“Anh không phải đã nói ngay cả tiền ăn cơm cũng không có sao?” Cô không khỏi nhíu mày.
“Đúng vậy,” Anh dừng một chút, vẫn nhìn bầu trời, “Cho nên chỉ có thể mời cô đến nhà của tôi xem.”
Thế Vân kinh ngạc: “Đừng có tự chủ trương, tôi sẽ không đi đâu.”
Viên Tổ Vân cúi đầu nhìn cô: “Cô sợ à?”