Thế Vân nhìn anh một cái, không được tự nhiên mà kéo cổ áo, cổ áo sơmi này dễ thấy như vậy ư, ngay cả Viên Tổ Vân cũng chú ý tới.
Khuôn mặt anh lại lùi ra sau máy tính, âm thanh hơi buồn bực: “Ngày đó cô về một mình không có việc gì chứ.”
“Không sao.” Cô mở sổ ra, lật sang một tờ giấy trắng, viết lên ngày hôm nay.
“Có đôi khi,” anh dừng một chút, “Con gái không cần phải biểu hiện kiên cường đến vậy thì tốt hơn…”
Cô nghi hoặc nhìn khuôn mặt anh che khuất bởi máy tính, không rõ vì sao anh đột nhiên nói như vậy.
“Bởi vì…” Anh không nói tiếp, nguyên nhân là do chị thư ký có thai của anh đang bê hai chồng tư liệu đi vào.
Anh đứng dậy đón lấy tư liệu từ trong tay chị thư ký rồi đặt lên bàn, có chút oán trách nói: “Không phải đã nói với chị đừng mang những vật nặng sao.”
Trong nháy mắt Thế Vân kinh ngạc nhìn bọn họ, đây là Viên Tổ Vân mà cô quen biết đó sao? Một Viên Tổ Vân biết quan tâm đến người khác?
Chị thư ký bụng to nâng mắt kính trên mũi: “Ai bảo cậu bình thường ở trong công ty nổi tiếng hung dữ, không ai chịu thế chỗ của tôi, bằng không tôi đã nghỉ sớm rồi, phải biết rằng tôi đã ba mươi lăm tuổi, lần trước kiểm tra bác sĩ nói huyết áp của tôi lại tăng cao.”
“Đó là bởi vì chị ăn nhiều lại không vận động chứ sao…” Viên Tổ Vân chun mũi.
“Ơ, thằng nhóc thối tha này, còn dám tranh luận.”
Thế Vân bất giác sờ sau gáy, không biết hai người trước mắt ai dữ hơn ai.
Chị thư ký chầm chậm xoay người, hình như mới thình lình phát hiện một người như Viên Thế Vân đang ngồi, vẻ mặt hùng hổ ban đầu lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười thân thiết: “Cô là?”
“Thư ký mới của phó giám đốc.” Viên Tổ Vân giải thích, rồi chỉ người phụ nữ có thai nói với Thế Vân, “Shelly.”
Thế Vân cười trừ, nhưng chắc hẳn có chút gượng gạo, bởi vì Shelly đang quan sát cô từ trên xuống dưới một cách tường tận.
Các đồng nghiệp thoáng cái nối đuôi nhau vào, cô nhìn đồng hồ trên tường, mười giờ, Viên Tổ Vân và Shelly bận rộn phân phát tư liệu, sau đó cuộc họp bắt đầu. Viên Tổ Vân đứng trước màn ảnh máy chiếu liên tục nói về tình hình tiêu thụ và tồn kho gần đây, cô chẳng nghe vào câu nào, tư liệu trong tay đã có bản tiếng Anh, cho nên cô giống như một người dư thừa, tha hồ mà lười biếng.
Vừa rồi anh nói gì nhỉ? Con gái không cần phải biểu hiện kiên cường đến vậy thì tốt hơn, bởi vì…
Bởi vì sao?
Tiếng động xung quanh trở nên khi có khi không, suy nghĩ của cô đã bay đến thật lâu trước kia.
Đó là một buổi chiều mùa hè oi bức trong lớp, thầy giáo ở trên bục giảng rốt cuộc đang giảng cái gì cô hoàn toàn không có ấn tượng, bởi vì cô đang ngủ, mí mắt nặng nề làm sao cũng không căng lên nổi.
Bỗng nhiên sau lưng có người chọt cô một cái, rất đau, vì thế cô lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn nổi nóng thì nhìn thấy thầy giáo đang nhìn cô chằm chằm với vẻ nghi hoặc, cô vội vàng ngồi thẳng lưng, vẻ mặt tập trung tinh thần.
Thầy giáo tiếp tục giảng bài, Thế Vân lặng lẽ với tay ra sau lưng, xoa nhẹ chỗ bị đau. Cô cố ý vứt bút xuống đất, khom lưng nhặt lấy, nhân cơ hội quay đầu nhìn —— Viên Tổ Vân?
Mặt anh không chút thay đổi nhìn lên bục giảng, hai tay buông thõng hai bên, vẻ mặt bình tĩnh.
Qua vài giây, hình như là cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn cô, giống như đang hỏi vì sao cô ngây ngốc nhìn mình.
Trong nháy mắt, Thế Vân không thể khẳng định, người này chưa từng qua lại với cô sao lại chọt sau lưng cô chứ?
Thế là cô nhặt bút lên, yên lặng nhìn bục giảng, bắt đầu không tập trung —— tựa như giờ phút này, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm quyển sổ.
Bỗng nhiên cô nhớ tới từng có người nói với cô thế này: sở trường của cậu chính là hay mất tập trung, bất cứ lúc nào hay chỗ nào, cho dù bên cạnh có người cầm dao chém với nhau, cậu cũng có thể không coi ai ra gì mà lơ đãng, điểm này thật sự khiến người ta rất khâm phục…
Cô không khỏi cười rộ lên, vừa ngẩng đầu lại đυ.ng phải ánh mắt nghi hoặc của Viên Tổ Vân.
Cô vội vàng thu hồi nụ cười, giả vờ tập trung tinh thần nhìn tư liệu trong tay, giống như buổi chiều mùa hè oi bức kia ở trong lớp.
2.3
Sau hôm đua xe điên cuồng lần trước, Thế Vân vẫn chưa gặp lại Tử Mặc, cô không muốn đi tìm Tử Mặc mà chờ cô đến tìm mình. Nếu Tử Mặc đến đây, có lẽ chứng tỏ rằng không có việc gì đâu?
Nhưng Tử Mặc vẫn không tới, Thế Vân bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, mình cô đi siêu thị mua chai rượu vang, chính là nhãn hiệu lần trước Tử Mặc mời cô uống. Cả phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, cô cầm ly rượu đứng trước cửa sổ, từ tầng 31 nhìn xuống, mọi thứ trông có vẻ nhỏ bé.
Vì sao thiếu Tử Mặc cô lại cảm thấy cô đơn chứ, không phải trước đây cô cũng rất cô đơn sao?
Cô đến trước laptop nằm trên bàn, mở trang web, nhấp chuột vài cái, một giọng nói quen thuộc lại truyền đến:
“Không biết vì sao tuần này trôi qua rất nhanh, Thư Lộ lại được gặp mọi người, đầu tiên xin báo với mọi người một tin tốt, hộp thư riêng của tôi rốt cuộc đã được đưa vào sử dụng trên trang web đài phát thanh, các vị thính giả luôn âm thầm lắng nghe Chương trình, nếu có gì muốn nói với Thư Lộ, xin hãy trực tiếp gửi email cho tôi nhé.
Tuần này thời tiết tại New York rất kỳ lạ, lúc đầu rất oi bức, nhưng sau mấy trận mưa to tầm tã thì nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, không biết nơi mọi người đang nghe đài đang trải qua thời tiết như thế nào? Tôi rất hy vọng bạn bè ở châu Úc đang nghe Chương trình trên internet có thể cùng chia sẻ với tôi hình ảnh đắp người tuyết, để cho mọi người chúng tôi đang ở Bắc bán cầu dưới ánh ánh nắng chói chang cảm nhận được sự mát mẻ của bông tuyết.”
Châu Úc sao? Thế Vân nhấp một ngụm rượu, trên màn hình điện tử chính giữa máy điều hòa hiển thị nhiệt độ bên trong là 20 độ, đó là nhiệt độ bình thường vào mùa hè tại London. Thì ra mùa này cũng có người đang sống trong trời băng đất tuyết đấy.
“Trước tiên hãy đọc một bức thư do một thính giả gửi tới, nhưng tôi muốn xen vào một câu trước, đây là bức thư đầu tiên của thính giả mà tôi nhận được từ khi Chương trình phát sóng vào Tháng 5 năm nay. Khi đạo diễn đưa bức thư cho tôi, tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, bởi vì đã rất nhiều năm chưa có ai gửi thư viết tay cho tôi, trên trang web vẫn chưa thiết lập hòm thư điện tử cho tôi, từ hai Tháng sau khi phát sóng, đây là lần đầu tiên nhận được phản hồi của thính giả, vì thế trước hết Thư Lộ muốn cảm ơn vị thính giả ký tên là… ‘Vân đạm phong khinh’.”
Vân đạm phong khinh? Thế Vân nhìn về phía xa xa, thấp thoáng có bóng dáng của tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông.
“Chồng tôi thường nói, tôi là một người có trí nhớ không tốt, nhưng khi tôi nhận được bức thư này, tôi bỗng nhiên nhớ tới một người, cho nên trước tiên tôi muốn hỏi, bạn có phải là ‘Vân đạm phong khinh’ đã từng trò chuyện với tôi trong Chương trình tạm biệt ‘Đường sách thênh thang’ không? Nếu đúng vậy, rất cảm ơn bạn đã luôn ủng hộ, trong lòng tôi rất cảm động, cũng có rất nhiều lời muốn nói với bạn, nhưng chồng tôi cũng sẽ lắng nghe Chương trình này, vì vậy bạn hãy âm thầm gửi cho tôi cách thức liên lạc với bạn vào hòm thư đã được công bố trên trang web nhé —— ngoài ra thuận tiện gửi luôn tấm ảnh chân dung, tốt nhất là ghi rõ chiều cao cân nặng cùng với ba vòng —— cám ơn.”
“Chỉ đùa một chút thôi,” Giọng nói của Thư Lộ êm dịu nhẹ nhàng, tựa như làn gió trong lành, “Trong thư bạn nói, ‘Muốn kẹo, nhưng bởi vì không có được kẹo mà đi thu thập giấy gói kẹo, loại người lui mà cầu, rốt cuộc là ngốc nghếch hay đáng giận…’, bạn đã cho tôi sự lựa chọn khá ít nhỉ —— chỉ có hai —— ngốc nghếch hay là đáng giận. Tôi muốn nói, thật ra là vừa ngốc nghếch lại còn đáng giận đấy!”
Thế Vân ngạc nhiên nhìn rượu trong ly, đây là Tào Thư Lộ sao? Tào Thư Lộ từng nói chuyện êm tai kia.