Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm) Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới. Nhưng của bạn không giốn …
Xem Thêm

Cô vẫn ngồi tại vị trí cũ trong góc, gọi đồ ăn xong, ánh mắt bất giác lướt nhìn một vòng quanh nhà hàng, không có, không có bất cứ gương mặt quen thuộc nào. Cô rũ mắt xuống, nghĩ rằng, chắc là không ai muốn trở lại nơi đã từng cảm thấy không thoải mái, cho dù thức ăn nơi đó rất ngon.

“Tôi có thể ngồi đây không?”

Thế Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nói không ra lời.

Viên Tổ Vân ngồi xuống đối diện cô, tháo kính râm xuống đặt lên bàn, anh ra hiệu người phục vụ cầm một cái gạt tàn lại đây.

“Một phần cơm gà, cám ơn.” Lúc anh nói “cám ơn”, cũng không có bao nhiêu thành ý, chỉ là một lời kết thúc lịch sự.

Thế Vân kinh ngạc nhìn anh, há mồm muốn nói gì lại bị anh giành trước:

“Chắc là cô đến một mình nhỉ.”

“Nếu tôi nói không phải, anh sẽ ngồi bàn khác sao?”

Viên Tổ Vân sờ mũi, không trả lời vấn đề này, mà là bình tĩnh nói: “Không phải cô đã xuất ngoại ư, sao lại đột nhiên trở về.”

Thế Vân mấp máy môi, rất không muốn trả lời, nhưng cuối cùng vẫn nói máy móc: “Dù sao cũng phải trở về…”

Anh hơi nheo mắt nhìn cô, hình như có tâm sự, lại giống như đang ngẩn người.

Mì ống Thế Vân đã gọi được bưng lên, cô cầm lấy bộ đồ ăn, ra hiệu với Viên Tổ Vân, anh lập tức làm tư thế “mời”, sau đó lấy ra một hộp thuốc lá, bắt đầu mở hộp hí hoáy.

Cô dùng khóe mắt nhìn chăm chú điếu thuốc trong tay anh, dự định một khi anh cầm thuốc hút, cô sẽ trưng ra khuôn mặt đứng đắn nói: “Xin lỗi, tôi rất để ý người khác hút thuốc.”

Nhưng mà, Viên Tổ Vân chỉ ngắm nghía hộp thuốc, không nói gì cũng không làm gì.

Một lát sau, anh bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ cô còn có một người chị song sinh?”

Thế Vân kinh ngạc ngẩng đầu, quên đi mọi thứ vừa rồi về thuốc lá, mì ống trong miệng không biết có phải bị ngâm trong nước tương quá lâu không, mùi vị hơi chua rất khó ăn.

“Ừm…” Cô qua loa lên tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn đồ trong đĩa, bên trong có bông cải xanh mà cô ghét nhất, nhưng cô hoàn toàn không để ý tới.

Có lẽ cô có thể nói chuyện về Thế Phân với Tưởng Bách Liệt, nhưng không có cách nào nói với bất cứ ai khác.

“Vì sao cô luôn có vẻ mặt đề phòng đối với tôi vậy?” Viên Tổ Vân nói trắng ra, đồng thời nhìn thẳng cô, hộp thuốc lá trên tay cũng dừng lại.

“Có sao…” Cô nói theo trực giác, không dám nhìn anh.

“Có.” Anh nói như đinh đóng cột.

“Có thể là do… Tôi có chứng sợ hãi đàn ông.” Câu trả lời của cô rất gượng gạo, nhưng mà đó là một cái cớ rất tốt, bởi vì ngay cả chính cô cũng bắt đầu cảm thấy mình là vậy.

Viên Tổ Vân nhìn cô, không nói gì, anh bỗng nhiên cười rộ lên, cười đến mức lộ ra nếp nhăn nơi khóe mắt, cười đến mức cởi bỏ vẻ vô tình ban đầu.

“Sao thế…” Thế Vân dừng nĩa trong tay.

“Không có gì…” Hình như anh cười rất vui vẻ, vì không muốn làm cô lúng túng, anh quay đầu sang hướng khác nhưng nụ cười trên mặt vẫn không ngừng lại.

Con người kỳ quái!

Thế Vân cúi đầu dùng nĩa chọc mì ống, trong lòng có phần tức giận.

Lúc này, cơm gà Viên Tổ Vân đã gọi cũng được mang lên, bọn họ không nói gì nữa, tự ăn thức ăn của mình, trở thành một bữa tối trầm lặng. Thế Vân lén nhìn người đàn ông đối diện, anh không cười nữa, đường nét trên mặt cũng dịu dàng hơn.

Khi tính tiền, người phục vụ rất tự nhiên đi đến bên cạnh Viên Tổ Vân, anh cũng rất tự nhiên thanh toán. Thế Vân vẫn trầm mặc, cô không định trả tiền, hẳn là anh đủ khả năng mời một bữa mấy chục tệ, nếu vội vàng chia thanh toán với anh, ngược lại có chút chẳng ra gì.

“Buổi tối có thể mời tôi xem phim không?” Anh bỗng nhiên nói.

“?” Cô tưởng rằng mình nghe lầm.

“Tôi mời cô ăn cơm, dù sao cô cũng nên biểu hiện chút đi.” Vẻ mặt anh không giống đang nói đùa, nhưng cũng không phải thật sự nghiêm túc.

“Hay tôi mời anh ngồi xe.” Thế Vân chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, lấy tiền trong ví đặt lên bàn, rồi đẩy về phía anh.

Viên Tổ Vân đeo kính râm, đẩy tiền trở về: “Không cần, tôi muốn xem phim.”

Kết quả, Thế Vân hậm hực nhìn bỏng ngô trong tay, bọn họ vẫn là đến xem phim.

“Thứ này…” Viên Tổ Vân tháo kính râm xuống, nhìn bỏng ngô, “Ăn ngon không? Tôi thực sự không hiểu…”

Nói xong, anh đưa vé cho nhân viên kiểm tra. Thế Vân trợn mắt há mồm đi theo phía sau anh: nhưng mà, bỏng ngô này là do anh ta mua rồi nhét vào trong tay cô cơ mà…

Phim bắt đầu chiếu, Thế Vân không ngờ Viên Tổ Vân lại chọn phim hoạt hình hài hước, khán giả lớn nhỏ trước sau đều theo tình tiết của bộ phim cười đến ngã nghiêng ngã ngửa. Trong bóng đêm, cô lén nhìn sườn mặt của anh, anh đang cười, cười đến ngốc nghếch, không phải là Viên Tổ Vân mặt không có biểu tình.

Bỗng nhiên, anh hình như cảm giác được ánh mắt của cô, anh quay đầu cười nói: “Thế nào, không buồn cười sao?”

Trong nháy mắt mặt cô đỏ lựng, nhưng may mà nơi này là rạp chiếu phim.

Cô cười hai tiếng “ha ha” có lệ, xem như tán thành, Viên Tổ Vân không để ý đến cô nữa, anh lại nhìn màn hình lớn cười rộ lên.

Cô hơi cong khóe miệng, thật sự buồn cười chính là anh thì có.

Khi kết thúc bộ phim đi ra thì đã là mười rưỡi, Thế Vân đem bịch giấy trống rỗng quăng vào thùng rác, cô quay người lại, Viên Tổ Vân vẫn đứng tại chỗ chờ cô, ánh mắt sáng ngời.

Cô hơi chần chừ, bỗng nhiên trong lòng sinh ra nỗi xung động muốn xoay người bỏ chạy, nhưng cuối cùng, cô vẫn lúng túng gật đầu đi qua.

“Cần tôi đưa cô về nhà không?” Viên Tổ Vân hỏi.

“Không…không cần đâu…” Cô trả lời ngập ngừng.

Viên Tổ Vân bĩu môi, có chút lười biếng “Ừm” một tiếng, không nói gì nữa.

Cô bỗng nhiên cảm thấy động tác bĩu môi của anh rất trẻ con, không giống với Viên Tổ Vân ở trong ấn tượng của cô, một ác ma biết bĩu môi? Cô nghĩ nghĩ, nhịn không được cười rộ lên.

“Cười cái gì?” Anh nghi hoặc nhìn cô.

“Không có gì…” Thế Vân bắt chước anh quay đầu sang hướng khác, khóe miệng vẫn còn lộ ý cười.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Viên Tổ Vân đút hai tay vào túi, nói: “Trên đường trở về cẩn thận.”

“Ờ…” Thế Vân cảm thấy bầu không khí này hơi kỳ lạ, cho nên cô không dám nhìn vào mắt anh.

“Thế thì, tạm biệt.” Anh hơi cúi đầu, muốn nhìn thấy rõ ràng thứ trong mắt cô.

“Tạm biệt…” Cô sợ tới mức lui về sau mấy bước, vẫy tay rất cứng nhắc, rồi xoay người chạy đi, không lo tới phía đó có phải là hướng về nhà không.

Cô đơn giản chỉ muốn chạy trốn, thoát khỏi người đàn ông kia.

Về phần vì sao, cô cũng không biết.

Sáng sớm thứ hai nhiệt độ đã lên đến 35 độ, cho nên khi Thế Vân bước vào văn phòng, cổ áo đứng che khuất hơn nửa cái cổ có vẻ thu hút sự chú ý của người khác.

Cô khẽ cau mày, mất tự nhiên gãi sau gáy, ở đó có một mảng da lớn ửng đỏ, cô không biết khi nào ăn bông cải xanh thì gây dị ứng.

Là lúc nào nhỉ? Cô bất đắc dĩ suy đoán, nhưng làm sao cũng không nhớ ra.

Carol thông báo cho cô mười giờ họp, nhưng cô chẳng có tâm trạng làm việc, luôn cảm thấy khó chịu không biết tại sao, là vì liên quan đến dị ứng chăng?

Mười giờ kém năm, cô cầm quyển sổ đi vào phòng họp, vừa ngẩng đầu thì thấy Viên Tổ Vân một mình hí hoáy với máy chiếu, tay áo sơ mi trắng tùy tiện xắn lên tới khuỷu tay, trông hơi lôi thôi, nhưng cũng rất… đúng với phong cách của anh. Cô chỉ có thể dùng câu này để hình dung về anh, còn một từ khác đã bị cô dùng sức vứt ra sau đầu.

“Không ngờ,” khuôn mặt anh ở phía sau laptop, không nhìn thấy biểu tình trên mặt, “Người đến sớm, cũng chỉ có hai chúng ta.”

Thế Vân mấp máy môi, tìm một chỗ ít bị chú ý nhất ngồi xuống, cô chính là “tai mắt” khi sếp không ở đây, tốt nhất đừng gây ra sự chú ý.

Có lẽ vì cô không trả lời, anh ló đầu từ phía sau máy tính nhìn cô.

Thêm Bình Luận