Chương 16 : Chém Cương Thi 2

Lúc này, bên kia mới truyền tới tiếng kêu thảm của thiếu nữ.

Thạch Mục nghe tiếng liền quay lại, chỉ thấy hiện giờ thiếu nữ đang ôm chặt nam tử kia, hai tay cố gắng chặn lại vết thương cực lớn trên ngực y, thế nhưng máu loãng vẫn không ngừng chảy ra, không cách nào ngăn lại được.

Tiểu ca, Tiểu ca. . .

Hiện giờ nam tử trung niên lại không để ý tới động tác của con gái mình, gương mặt tái nhợt của y vẫn cố gọi Thạch Mục.

Phụ thân, người đừng nói nữa, con sẽ tìm đại phu giúp người cầm máu. . . Thiếu nữ thấy vậy thì thút thít nói.

Vô dụng thôi Tú nhi, vi phụ cũng hiểu vài phần y đạo, hiện giờ tâm mạch của ta đã đứt, chỉ sợ trong chốc lát sẽ rời đi. Cả đời này những gì nên hưởng thụ ta đều có được, cũng coi như bây giờ có chết cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa, chỉ có duy nhất một việc ta không an lòng là con mà thôi. Nam tử trung niên nghe vậy, cười khổ nói, song ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thạch Mục.

Thiếu nữ nghe lời này lại càng thêm thương tâm.

Chung đại thúc, ngài có điều gì muốn nói với ta ư? Thạch Mục thở dài, cuối cùng cũng đi qua, ngồi xuống bên người nam tử.

Tuy rằng hắn có dự cảm rằng mình sẽ gặp phiền toái, thế nhưng trong hoàn cảnh này, nếu bảo hắn mặc kệ thì hắn cũng không thể nào làm được.

Tiểu. . . tiểu ca, ngươi và phụ nữ hai người chúng ta có thể. . . có thể gặp nhau ở đây, cũng coi như có duyên phận. Hiện giờ ta đã sắp rời đi, nhưng ta không có cách nào. . . để Tú nhi lẻ loi một mình trên thế giới này, nên muốn gửi gắm nàng. . . cho tiểu ca ngươi. Nam tử trung niên bắt đầu thở gấp nói.

Gửi gắm cho ta thì không cần đâu. Hình như lệnh thiên kim có hôn ước với Ngô gia, ta có thể đưa nàng tới Ngô gia rồi mới đi. Thạch Mục nghe xong hơi ngẩn ra nói.

Ngô gia. . . hắc hắc. . . hắc. . . nếu ta vẫn còn, thì sẽ có cách để Ngô gia đồng ý, thế nhưng hiện giờ. . . Ngô gia chắc chắn sẽ không thừa nhận hôn sự này. Nếu như ngươi đưa. . . đưa tiểu nữ tới sẽ. . . sẽ. . .

Nếu không được, ta sẽ đưa Tú nhi cô nương tới thân thích khác của ngài. Đôi mày của Thạch Mục nhăn lại, ngắt lời nói.

Chung gia ta từ khi suy tàn thì đã. . . đã không còn thân thích nào nữa. Tú nhi, con hãy nghe cho kỹ. . . hôn sự của con và Ngô gia từ nay hủy bỏ. . . Tiểu ca, ta coi ngươi cũng không phải người thường. . . ta cũng không cầu ngươi cưới hỏi đàng hoàng tiểu nữ, chỉ cần ngươi đáp ứng để Tú nhi làm tiểu thϊếp, làm cho từ nay về sau nàng cơm áo không lo, ta cũng có thể nhắm mắt. Nếu ngươi là võ giả thì vật gia truyền của Chung gia ta có lẽ sẽ có ích với ngươi, đây coi như sính lễ của tiểu nữ. Nếu như ngươi làm chuyện có lỗi với nàng, Chung Minh ta có thành quỷ cũng không ta cho ngươi. Nam tử trung niên như hồi quang phản chiếu nói ra một câu cuối cùng, lại lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, nhét vào trong tay Thạch Mục rồi quát to một tiếng đã không còn chút hơi thở nào nữa.

Phụ thân!

Thiếu nữ vừa nghe lời nguyền rủa của cha mình, vốn dĩ đang giật mình tới ngay cả tiếng thút thít nỉ non đều quên, nhưng khi thấy phụ thân mất đi, nàng lập tức nằm xuống ôm cứng lấy thi thể, khóc rống lên.

Thạch Mục đứng bên cạnh tay cầm hộp gỗ, trợn mắt há mồm, không biết làm sao cả.

Vị công tử này, trước khi lâm chung sợ rằng thần chí của cha ta đã mơ hồ, ngươi không cần coi là thật, chờ tới khi đến Phong thành, phiền toái ngươi hãy đưa ta tới Ngô gia đi. Không biết qua bao lâu, thiếu nữ rút cuộc mới ngừng tiếng khóc, giương hai mắt sưng đỏ nói với Thạch Mục.

Chung cô nương, ta thấy lời của Chung đại thúc nói cũng thật có chút không ổn, vật này cô hãy nhận lấy đi. Thạch Mục nghe vậy cũng nhẹ thở ra một hơi, lúng túng trả lời một câu rồi đưa hộp gỗ cho thiếu nữ.

Thứ này ta chưa từng thấy qua, nhưng nếu là vật cha ta tặng ngài thì ta sẽ không cầm lại. Hơn nữa nếu không phải công tử ngươi chém gϊếŧ quái vật này thì sợ rằng ta cũng sẽ không giữ được tính mạng. Thiếu nữ lại lắc đầu.

Chung cô nương, không cần gọi ta là cái gì công tử, ta họ Thạch tên Mục. Như vậy đi, bên ngoài hình như đã hết mưa, ta sẽ giúp cô an táng thi thể của lệnh tôn đã, nếu không để lâu dài sợ rằng sẽ hấp dẫn dã thú tới đây. Thạch Mục nghe vậy, chần chờ một lát rồi mới cất hộp gỗ đi nói.

Vậy làm phiền ngươi, sau này Thạch đại ca cứ gọi ta là Chung Thanh Tú đi. Thiếu nữ nhìn qua thì thấy là người nhu nhược, nhưng sau khi khóc một trận xong thì có vẻ kiên cường hơn nhiều.

Một khắc sau, tại sườn núi sau ngôi miếu cổ, thiếu nữ quỳ gối trước một ngôi mộ, cố nén bi thương trong lòng dập đầu ba cái, rồi mới cẩn thận theo Thạch Mục rời đi.

Sau khi hai người trở lại ngôi miếu, chỉ thấy tuy rằng thi thể của quái vật hình người vẫn còn nguyên chỗ cũ, thế nhưng thân thể của nó lại bắt đầu hư thối nhanh chóng, xung quanh lại rỉ ra một dòng nước xanh lục, làm cho đại điện ngập trong một mùi tanh tưởi khó chịu.

Chung Thanh Tú thấy vậy thì không dám lại gần, Thạch Mục chỉ nhíu mày một cái rồi nói:

Thứ này quỷ dị như vậy, cũng không nên để lại đây. Chung cô nương, cô hãy chờ một lát, ta tới xử lý thi thể này đã.

Thiếu nữ nghe vậy thì gật đầu liên tục.

Thấy vậy Thạch Mục mới quay người rời khỏi đại điện. Lát sau hắn mới mang theo mấy tấm lá chuối thật to, đi tới cạnh quái vật.

Hắn cúi người, nhanh chóng bao lấy thi thể nó, rồi hai tay nâng lên, định đi ra ngoài.

Một tiếng Đùng vang lên.

Một vật rơi ra từ trong mấy chiếc lá.