Chương 31
Giải quyết xong các sự vụ của công ty, ngay buổi chiều hôm đó Vi Lam lái xe về thành phố N.
Về đến nhà, trời đã chuyển sang tối.
“Tại sao mẹ lại nói dối con, nói Thiên Lãng chết rồi?” Cô sốt sắng hỏi Tần Tang Ảnh.
Tần Tang Ảnh nhìn cô, thở dài nói: “Mặc dù Thiên Lãng thoát khỏi cái chết, nhưng đã không còn là Thiên Lãng của ngày trước nữa!”
Trái tim Vi Lam đau nhói.
Thực ra đáng lẽ cô đã phải nghĩ đến từ lâu, nếu không Thiên Lãng đã không trốn gặp cô.
“Rốt cục anh ấy ra sao rồi hả mẹ?”
“Khớp đầu gối phải bị gãy, bác sĩ nói ít nhất phải mất 3 năm mới đi lại được bình thường. Nghiêm trọng nhất là phần đầu của Thiên Lãng bị thương nặng…”
“Thiên Lãng biến thành người ngớ ngẩn rồi ư?” Vi Lam trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.
“Không! Hơn một năm nay, sức khoẻ Thiên Lãng đã dần dần bình phục, chỉ có điều một số ký ức không phục hồi được, tức bị mất trí nhớ”.
“Ý mẹ là anh ấy đã mất một phần trí nhớ ư?” Vi Lam cau mày, “Vậy thì anh ấy còn nhớ được những gì?”
“Sau khi tỉnh lại, nó nhớ mình tên là Tần Thiên Lãng, nhớ mẹ, nhớ Thụy Dương, nhớ ba con. Điều duy nhất là không còn nhớ con, càng không nhớ về vụ tai nạn đó nữa. Chính vì thế, đối với Thiên Lãng, hình ảnh con hiện nay hoàn toàn là một người xa lạ”.
Cô là ký ức đau khổ nhất trong sinh mệnh của anh, sau vụ tai nạn đó, theo bản năng, anh đã xóa đi bộ phận này.
Một cảm giác hẫng hụt cực lớn đã khiến Vi Lam không thể đứng vững được nữa, bèn ngồi phịch xuống ghế sofa.
Trước hết là Thiên Lãng không chết, sau đó là Thiên Lãng mất trí nhớ, một tin vui và một tin buồn. Liên tiếp những điều bất ngờ, khiến cô vô cùng choáng váng, thực sự không thể suy nghĩ được nữa.
Tần Tang Ảnh cũng không nói gì, mỗi người ngồi ở một đầu ghế sofa theo đuổi một tâm sự riêng, ngồi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Vi Lam đứng dậy, cầm chìa khoá ô tô trong tay, nói: “Thôi con về tỉnh đây!”
Tần Tang Ảnh hơi sững người, nét mặt rất phức tạp, tần ngần hỏi: “Con không muốn đi thăm Thiên Lãng ư?”
“Không ạ”, cô chậm rãi lắc đầu, miệng nở nụ cười yếu ớt, “Con nghĩ không có con, anh ấy sẽ sống yên lặng, hạnh phúc hơn. Con không nên bước vào cuộc đời của anh ấy một lần nữa, lại một lần nữa khiến anh ấy phải đau khổ”.
Hãy coi như đây là kiếp sau của Thiên Lãng, cô nên buông tha cho anh, để anh không còn phải đau khổ vì cô nữa.
“Con nỡ lòng nào mà không đi thăm nó ư?” Giọng Tần Tang Ảnh nhẹ nhàng trầm lắng, “con phải biết rằng, nếu không có con, sinh mệnh của Thiên Lãng chỉ là một vùng trống trải, nó sống như thế cũng chỉ là sống mà thôi”.
Vi Lam giật mình, cô quay người lại, nhìn chằm chằm vào Tần Tang Ảnh.
“Thực ra, hơn một năm nay mẹ vẫn do dự, không biết có nên nói cho con biết Thiên Lãng vẫn còn sống hay không”. Tần Tang Ảnh nói, “Thời gian đầu, mẹ cũng không muốn để con phá vỡ cuộc sống bình lặng của nó. Nhưng mẹ phát hiện ra rằng, chỉ có con mới có thể cứu được Thiên Lãng”.
Vi Lam nắm chặt hai tay, nghe một cách bị động.
“Đây cũng là nguyên nhân khiến mẹ không ngăn cản Thiên Lãng và con yêu nhau”. Tần Tang Ảnh nhìn cô, nói một cách thẳng thắn, “nói thực là, tính cách của con không dễ gần, từ trước tới nay lại luôn có thành kiến với mẹ. Hơn nữa, mẹ cũng không cảm thấy con xứng với Thiên Lãng. Nói thật lòng là mẹ không muốn con trở thành con dâu của mẹ”.
Vi Lam không cảm thấy bực. Bất kỳ ai cũng đều cảm thấy cô và Thiên Lãng không xứng đôi, trong đó có cả cá nhân cô.
“Nhưng không có cách nào cả, thằng bé Thiên Lãng yêu con tự đáy lòng. Trên thế gian này, chỉ có tình yêu là không gì có thể ngăn cản”. Tần Tang Ảnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, “Mẹ cũng đã từng có một thời trẻ, cũng đã từng trải qua tình yêu, biết được sự ngọt ngào và đau khổ trong đó, ngoài ra còn có cả sự bất lực và không thể lý giải”.
Đèn lửa của vạn nhà, lấp lánh như sao đêm, dệt thành nhân gian thế tục thiên biến vạn hóa. Dưới mỗi ánh đèn, đều có một câu chuyện, mặc dù kết cục không nhất thiết phải là đẹp.
“Thiên Lãng rất giống cha ruột của nó, cũng vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Cha đẻ của Thiên Lãng tên là Tần Thiên, là một tay trống trong vũ trường. Ông ấy rất yêu âm nhạc, để tóc dài, người cao gầy, đẹp trai, lạnh lùng. Đối với một cô gái khi đó mới 17 tuổi như mẹ, người đàn ông như thế có sức hấp dẫn nhất. Kể từ khi quen ông ấy ở vũ trường, mẹ như con thiêu thân lao vào lửa yêu ông ấy. Cha mẹ của mẹ đều là trí thức, gia phong rất quy củ, bảo thủ. Họ chê xuất thân của Tần Thiên, coi ông ấy là gã lưu manh, phản đối kịch liệt việc mẹ yêu ông ấy. Vì tình yêu, mẹ đã lựa chọn bỏ nhà ra đi cùng với ông ấy, cha của mẹ vừa xấu hổ vừa tức giận, đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với mẹ. Tần Thiên đối xử rất tốt với mẹ, bề ngoài trông ông ấy lạnh lùng, nhưng lại rất biết cách quan tâm, chăm sóc người khác, và cũng rất chung thuỷ. Ông ấy nói rằng, nếu ông ấy đã yêu một người thì dù có chết cũng không thay đổi. Cho đến giờ mẹ vẫn không hối hận vì đã yêu ông ấy. Tình yêu mặc dù rất đẹp, nhưng cuộc sống lại vô cùng tàn khốc. Lúc đó mẹ có bầu Thiên Lãng, chỉ dựa vào khoản thu nhập của một mình Tần Thiên không thể đủ để duy trì cuộc sống, không còn cách nào khác, mẹ chỉ biết tranh thủ đi làm nhân viên phục vụ ở hộp đêm vào buổi tối – khi ông ấy đến vũ trường đánh trống. Mẹ không học hành gì nhiều, ngoài việc bán rẻ sắc đẹp tuổi xuân, không biết làm gì khác. Tuy nhiên mẹ cũng có ranh giới của riêng mình, cho dù ông chủ khuyên nhủ dụ dỗ thế nào, mẹ cũng không chịu phản bội Tần Thiên. Suy nghĩ của mẹ hồi đó rất ngây thơ, chỉ cần giữ cho mình trong sạch là được rồi. Nhưng một buổi tối, mẹ đưa đồ uống đến các phòng, một người đàn ông trạc tuổi trung niên đã mượn hơi men đòi giở trò với mẹ, đồng thời muốn mẹ làm người tình của ông ta. Mẹ đã bạt tai ông ta một cái, khóc chạy ra ngoài cửa. Chuyện này sau đó đã đến tai Tần Thiên, ông ấy không thể chịu được cảnh mẹ bị người khác bắt nạt, nên đã gọi một đám người đánh cho gã đó một trận tơi bời. Ông ta bị thương rất nặng, suýt thì mất mạng. Cảnh sát đã nhanh chóng đưa Tần Thiên đi. Người đàn ông đó rất có thế lực ở thành phố N, Tần Thiên bị phạt 10 năm tù giam. Ông ấy thích uống rượu, hút thuốc, lại thường xuyên phải thức đêm, sức khoẻ vốn đã không tốt, cộng với sự chán nản về tinh thần, chẳng bao lâu thì chết trong tù. Tần Thiên chết vì mẹ, nếu không gặp mẹ, không đem lòng yêu mẹ thì hiện giờ chắc chắn ông ấy vẫn đang sống trên thế giới này!”
Tần Tang Ảnh dừng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Vi Lam: “Chính vì thế hồi đầu, mẹ rất hiểu tâm trạng hối hận, đau đớn của con trước cái chết của Thiên Lãng, và mẹ cũng đã tha thứ cho con tất cả những điều mà trước đó con đã gây ra cho nó”.
Đối với Vi Lam, câu chuyện này rất xa lạ, cũng rất kinh hồn lạc phách. Bất giác cô hỏi: “Ba của Thiên Lãng là người đàn ông mà mẹ yêu nhất trong cuộc đời này, mẹ cũng không thể quên được ông. Sau đó tại sao mẹ lại lấy ba con?”
“Sau khi Tần Thiên mất, một mình mẹ nuôi Thiên Lãng, cuộc sống rất khó khăn, ngay từ nhỏ Thiên Lãng đã là một đứa trẻ cô độc, lòng tự trọng của nó lại rất cao, mọi người xung quanh đều coi thường hai mẹ con mẹ. Khi vào làm thuê trong công ty Vân Thiên, mẹ đã quen ba con. Có lẽ là do cảm thương, ông rất quan tâm, chiếu cố cho mẹ con mẹ, điều này đã khiến một số người trong công ty hiểu lầm, và nó nhanh chóng được truyền tới tai mẹ con. Họ bắt đầu cãi nhau như cơm bữa, thậm chí mẹ con còn đến công ty khóc lóc, gây chuyện. Bực quá ba con liền ly hôn với bà ấy. Sau khi họ ly hôn, mẹ và ba con mới thực sự qua lại với nhau. Thời gian đầu mẹ và ông ấy rất trong sáng”.
Vi Lam hiểu rõ tính cách của mẹ mình, tính khí nóng nảy, đa nghi, cố chấp nhưng lại thích gây chuyện vô cớ. Những điều Tần Tang Ảnh nói, rất có thể là sự thật.
“Thời gian đầu mới lấy ba con, chủ yếu là do mẹ nghĩ đến quá trình trưởng thành của Thiên Lãng. Nó quá khát khao có một người cha, có một môi trường sống yên ổn, ấm áp. Thế gian có người cha người mẹ nào không nghĩ cho con mình? Càng huống hồ mẹ luôn cảm thấy mắc nợ với nó. Mẹ muốn nó về nước, cũng là vì không nỡ nhìn nó một mình phiêu bạt ở nước ngoài. Kể cả chuyện nó và con yêu nhau, mẹ cũng có một chút tính toán riêng, mong sau khi nó và con lấy nhau, danh chính ngôn thuận trở thành người kế thừa của công ty Vân Thiên. Nhưng Thiên Lãng không hề nghĩ đến chuyện đó, nó chỉ vì yêu con nên mới muốn ở bên con. Nếu nó là người muốn dựa vào cuộc hôn nhân của mình để kiếm lời thì lấy cô con gái ông giám đốc Sở kiến trúc có phải có lợi hơn là lấy con không?”
Thực sự là một lời nói làm thức tỉnh kẻ đang mơ! Đúng vậy, xét về xuất thân, điều kiện gia đình, nhan sắc, khí chất, cô bé Dương Đan Mạt đó hơn Vi Lam mọi mặt.
“Nhưng Thiên Lãng chỉ cầu hôn với con, và không chỉ một lần. Nhưng con lại hiểu lầm nó như thế!” Cuối cùng giọng Tần Tang Ảnh đã lộ ra vẻ trách móc, “con trai mẹ, mẹ là người hiểu nó nhất, nó giống cha nó, có tính cao ngạo không chịu để ai làm nhục. Thiên Lãng đã từng nói với mẹ rằng, hồi học ở Australia nó đã từng từ chối một cô gái con nhà tỉ phú. Nếu thực sự là nó vì tiền thì thà ở lại Australia còn hơn, việc gì phải về nước?”
Thiên Lãng chưa bao giờ nói về chuyện cô gái con nhà tỉ phú ngỏ lời cho cô nghe, thậm chí trong thư anh cũng không nhắc đến chữ nào. Xem ra thực sự là anh không để tâm đến chuyện này.
Thiên Lãng là chàng trai cao ngạo, nhưng lại chân tình biết bao! Trong xã hội đồng tiền là trên hết, vật chất là đỉnh cao này, hiếm hoi như gấu trúc rồi. Trong khi cô lại hiểu lầm anh hết lần này đến lần khác.
- “Em vẫn không tin anh ư?”
– “Tại sao em phải tin anh? Thế gian này có rất nhiều đàn ông đều là cao thủ lừa tình! Họ lừa dối tình cảm của con gái, đầu tiên thì quyến rũ sau đó lại bỏ rơi, không bao giờ yêu thật lòng…”
– “Vi Lam! Anh sẽ không như thế! Anh mãi mãi sẽ không như thế… Em hãy tin anh!”
– “Thiên Lãng, em vẫn nghĩ rằng, có thể anh không yêu em thật lòng, mà chỉ là không chịu được việc em bị người khác cướp đi. Hoặc có khả năng là vì muốn trả thù, bởi em đã từng bày mưu hãm hại anh, chính vì thế anh muốn phản công, để em phải thần phục dưới chân anh, sau đó đá một cái, dùng cách này để giành lại lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của anh!”
– “Hạ Vi Lam, anh nghi ngờ rằng em không hề có tim gan!”
-…“Hạ Vi Lam, em luôn tưởng mình là đúng như thế, ích kỷ như thế, lạnh lùng như thế, anh thật hối hận tại sao mình lại yêu em!”
– “Đừng nói chuyện tình yêu với anh! Em thực sự không xứng đáng!”
Bên tai lại vang lên lời đối thoại trước kia, trái tim Vi Lam đau thắt lại.
Cô đã từng có một tình yêu chân thành nhất trong thế gian này, nhưng cô lại lầm lỡ để nó trôi qua.
“Con bỏ cuộc như thế này sao?” Tần Tang Ảnh nói, “Vì con mà Thiên Lãng phải chịu nhiều khổ sở, đắng cay như vậy, giờ nó đã biến thành người tàn tật, làm sao con có thể để mặc nó không quan tâm được?”
“Nhưng Thiên Lãng đã quên Hạ Vi Lam rồi”. Vi Lam nhắm mắt lại, nói bằng giọng run rẩy, “hiện giờ con đã không còn có ý nghĩa gì với anh ấy nữa, không thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy được nữa!”
“Bác sĩ nói, Thiên Lãng chỉ mất trí nhớ tạm thời thôi. Kể cả khi nó mãi mãi không nhớ lại được phần ký ức đó, lẽ nào con không muốn thông qua sự nỗ lực của mình, để nó làm quen lại với con từ đầu, yêu con, chấp nhận con hay sao?”
Mắt Vi Lam sáng lên: “Mẹ đặt lòng tin vào con như vậy thật ư?”
“Mẹ đều vì Thiên Lãng mà thôi. Bởi chỉ có con mới có thể đem lại hạnh phúc cho nó”.
“Con cảm ơn mẹ”. Vi Lam khẽ nói, mạnh dạn bước lên trước, đưa hai tay ra, ôm Tần Tang Ảnh bằng vòng tay chân thành nhất.
Đây là lần đầu tiên kể từ 16 năm qua Vi Lam gần gũi với bà.
“Mẹ, nhất định con sẽ trả lại cho mẹ một Thiên Lãng khoẻ mạnh, vẹn toàn!” Vi Lam thì thầm bên tai bà.
Tần Tang Ảnh có phần rung động, mắt hơi ươn ướt.
“Tính cả cuộc điện thoại buổi sáng, đây là lần thứ hai con gọi mẹ là mẹ đúng không”.
Vi Lam sững người, rồi lập tức chớp chớp mắt, nói bằng giọng tinh nghịch: “Đằng nào sớm muộn cũng phải gọi, thà rằng luyện trước cho quen!”
Tần Tang Ảnh liền cười bằng nụ cười thấu hiểu.
Bà tin rằng, bỏ đi sự oán hận và cố chấp của quá khứ, cô gái trước mắt bà, sẽ là thiên thần cứu lấy Thiên Lãng.