Chương 15
Tối hôm nay, Vi Lam lên giường rất sớm, và ngủ cũng rất ngon.
Tiếng động lúc Thiên Lãng quay về, đã làm cô tỉnh giấc.
Cách cửa phòng, cô nghe thấy anh mở tủ lạnh hết lần này đến lần khác, tiếng vỏ bia lon va vào nhau tang tang.
Mãi mới yên tĩnh được một lát, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Hạ Vi Lam, anh biết em chưa ngủ. Mau mở cửa ra!”
“Anh đã quên ba điều luật rồi sao? 10 giờ qua từ lâu rồi, phòng ngủ của em không tiếp khách”.
“Mặc xác ba điều luật đó!” Giọng anh xen chút đe dọa, “nếu em không mở, anh sẽ phá cửa!”
Đêm hôm khuya khoắt, cứ cãi nhau thế này, chắc chắn sẽ làm kinh động hàng xóm.
Vi Lam xuống giường mở cửa, mùi rượu nồng nặc sực lên mũi. Người đàn ông trước mặt dáng vẻ nhếch nhác, quần áo cũng không chỉnh tề, sạch sẽ như bình thường. Vạt trước của chiếc áo com lê màu xanh xám để hở, calavat trên cổ cũng đã bị bỏ xuống.
Cô khẽ nạt: “Tần Thiên Lãng, anh say rồi gây sự à?”
“Nói cho anh biết, anh chàng vừa nãy ở quán bar là anh chàng nào?”
Vi Lam đã bình tĩnh trở lại, khẽ nói:
“Anh ấy tên là Hứa Thiếu Hàm, là bạn trai mới của em, em cũng muốn tìm một cơ hội giới thiệu hai người, tối hôm nay đúng lúc…”
“Bạn trai?” Thiên Lãng ngắt lời cô, khuôn mặt như bị biến dạng, đằng đằng sát khí chất vấn, “anh mệt muốn chết vì công ty Vân Thiên, còn em thì đi kiếm bạn trai ở ngoài?”
Không nhịn được nữa, Vi Lam cũng quát lên: “Em có bạn trai cũng cần anh phải quan tâm ư? Không phải anh cũng có bạn gái rồi đó sao?”
“Ai nói Mạt Mạt là bạn gái của anh?” Thiên Lãng gầm lên, hơi men khiến anh như phát cuồng, “cô bé đó là con gái của giám đốc sở kiến trúc, vì muốn giành được lô đất đó, anh mới đi cùng cô ấy…”
Cô hất mạnh mái tóc dài, cười khẩy:
“Tần Thiên Lãng, thật không thể ngờ! Vì lợi ích kinh tế mà anh bất chấp tất cả, còn bán đứng cả nhan sắc của mình?”
“Đúng! Tôi đang bán đứng nhan sắc của mình, còn cô thì sao?” Anh nói với vẻ run rẩy, giễu cợt: “ngay cả cái vốn để bán đứng cô cũng không có!”
Vi Lam sững sờ.
Cô cảm thấy như bị người ta tát bốp một cái. Không những đau, mà còn như bị sỉ nhục.
Đã biết anh ta khinh thường mình từ lâu. Bao nhiêu năm nay, không hề có gì thay đổi!
Im lặng một hồi lâu, cả căn phòng vô cùng căng thẳng.
Hai người nhìn nhau. Sợi gân xanh trên đầu Tần Thiên Lãng giật liên hồi, mắt như tóe lửa.
Tại sao lại ở đây? Để mình phải rơi vào cảnh ngộ mất mặt này?
Vi Lam không thể ở thêm một phút nào nữa! Cô lao thẳng vào anh, quay về phòng.
Cô ném chiếc va li nhỏ lên giường, nhét mấy chiếc quần áo vào trong đó.
Lúc này, Thiên Lãng đã tỉnh rượu. Anh bước vào theo cô, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Em… Em định làm gì vậy?”
“Tay em đã khỏi rồi, không cần phải có người chăm sóc nữa”. Cô giương mày lên nhìn anh, lạnh lùng nói, “hơn nữa, hôm nay anh đã vi phạm hai trong số ba điều luật”.
Thiên Lãng lắc đầu, không hiểu tại sao sự việc lại ra nông nỗi này. Anh bước lên trước một bước, ấn chặt tay Vi Lam, “Vi Lam, em đừng đi!”
“Thực ra, em cũng muốn sống bình yên với anh”. Cô hất tay anh ra, nhẹ nhàng, bình tĩnh nói: “Thực tế chứng minh được rằng, chúng ta không thể hợp nhau, ở gần nhau chỉ dày vò nhau mà thôi”.
Thiên Lãng không nhúc nhích, đứng ở đó như một bức tượng.
Vi Lam thu dọn xong đồ đạc, lặng lẽ ngồi một lát, sau đó xách va li đi ra.
Anh không ngăn cô lại.
Vi Lam đi ra cửa, đang chuẩn bị đi giày, đột nhiên nhớ đến chiếc chìa khoá phòng mà anh đưa cho cô.
Cô lấy ra nó ra khỏi móc chìa hoá, đặt trên tủ giày.
Ra khỏi “Hoa viên Hải Cảnh”, cô bắt một chiếc taxi, quay về căn phòng mình thuê trước kia.
Vi Lam đã dự đoán được từ lâu sẽ có ngày hôm nay, căn phòng đó cô vẫn chưa trả lại cho chủ.
Cô đã học được cách mọi chuyện phải để lại đường lùi cho mình.
Đèn trong hành lang đã hỏng rồi.
Cô dò dẫm lên tầng ba, vừa móc chìa khoá ra, bất ngờ bị một bàn tay to túm vào góc tường.
Vi Lam giật mình, đang định kêu cứu, một cái gì đó âm ấm, ươn ướt chặn miệng cô lại.
Cô cảm nhận được người mình run lên, như bị trúng điện.
Đối phương vòng chặt tay qua eo cô, đôi môi tham lam siết chặt môi cô. Hơi rượu nồng nặc trên lưỡi anh, miệng anh phả ra khiến cô gần như không thể thở được.
Khi thị giác đã dần dần quen với bóng tối, Vi Lam đã nhận ra khuôn mặt đó – Thiên Lãng!
Cô đẩy anh ra, nói với vẻ lạnh lùng nhưng cứng rắn:
“Sao anh lại ở đây?”
Ngực anh phập phồng vì thở rất mạnh, nỗi đau bốc cháy trong đáy mắt anh.
“Em không biết thật ư? Vi Lam, anh yêu em!”
“Không phải, anh lừa em!”
Tim Vi Lam đập thình thìch, toàn thân lạnh ngắt.
“Tại sao em lại không tin anh?” Thiên Lãng lại túm chặt cô.
“Giữa hai chúng ta, làm sao có thể có tình yêu được?” Cô chậm rãi lắc đầu, “bản thân anh đã từng nói sẽ không yêu em!”
“Đồ ngốc!” Thiên Lãng ôm chặt cô, giọng lạc đi, “đó là do anh cố tình chọc tức em!”
Quá muộn rồi, Thiên Lãng.
Vi Lam trượt từ từ xuống góc tường phía dưới, chậm rãi ngồi phich xuống đất.
Trong bóng tối, Thiên Lãng không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ cảm nhận được sự tĩnh lặng lạnh lùng, bắt nguồn từ đáy lòng cô.
Anh luống cuống, vội kéo cô dậy, ôm chặt trong lòng.
Cô cố gắng thoát ra khỏi lòng anh, khẽ nói: “Em đã có bạn trai rồi”.
Thiên Lãng đầu óc rối bù.
“Em yêu anh ta rồi hả”.
Vi Lam im lặng.
Xung quanh, yên tĩnh đến rợn người.
Chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của Thiên Lãn trong không gian tối tăm.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng rất trầm ấm, có một chút gì thê lương, buồn tủi.
“Anh mãi mới chữa khỏi được vết thương cho em, còn em lại ngã vào lòng người khác”.
Quay người đi, Thiên Lãng đi về phía cầu thang.
Anh đi được mấy bước, đột nhiên lại quay lại, đưa một chùm chìa khoá vào tay cô:
“Trả em chìa khoá, gian phòng đó, em có thể quay lại ở bất cứ lúc nào”.
Vi Lam cúi đầu, tiếng kim loại khẽ chạm vào nhau, những những mảnh vụn kêu lạch cạch.
Ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Thiên Lãng vừa đi, anh đã bị màn đêm nuốt chửng.
Nếu không có cảm giác đau tê tê trên môi, cô sẽ cảm thấy vừa nãy chỉ là một giấc mơ hoang đường.
Vi Lam đặt ngón tay trên môi mình rất lâu, dường như để mất cái gì đó, trong lòng vô cùng trống trải.
Cô mở cửa phòng như một cái máy, bước vào bên trong.
Vì lâu không có người ở, không khí bốc lên mùi ẩm mốc.
Vi Lam mở hết các cửa sổ trong phòng, gió đêm lạnh lẽo lập tức ùa vào, thổi bay tóc cô.
Đêm nay, chắc chắn sẽ mất ngủ cả đêm.
Cô nằm trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà màu xanh nhạt, mãi cho đến khi mắt cay xè, vẫn không chịu nhắm lại.
“Em không biết thật ư? Vi Lam, anh yêu em!”
Một anh chàng tự phụ, không coi người khác ra gì như vậy, cuối cùng đã thừa nhận yêu cô!
Một người thông minh như cô, làm sao có thể không cảm nhận được? Chỉ có điều từ lâu nay cố tình lơ là mà thôi.
Bởi anh không phải là người khác, anh là Tần Thiên Lãng.
Anh khôi ngô tuấn tú, anh thông minh tuyệt đỉnh, anh tự tin ngông cuồng, anh kiêu ngạo lạnh lùng… Anh là khắc tinh trong cuộc đời cô.
Lúc đầu mới quen nhau, anh là chàng hoàng tử được cha mẹ yêu quý, mọi người ngưỡng mộ, còn cô là đứa trẻ bị người ta lãng quên, trốn trong xó xỉnh, không được chiều chuộng. Bao đêm một mình lẻ loi, cô nhìn lên bầu trời đầy sao và ước:
“Nếu ông trời cho con ba điều ước. Điều ước thứ nhất của con là, Tần Thiên Lãng yêu Hạ Vi Lam!”
“Điều ước thư hai là, Hạ Vi Lam không yêu Tần Thiên Lãng!”
“ Điều ước thứ ba là…”