Quyển 1 - Chương 53: Anh trai quỷ

"Chuyện kia, là tôi. Tôi đã làm sai. Tôi, tôi xin lỗi.”

"À."

Khi nói đến bắt nạt, không khí trong phòng nghỉ bỗng nhiên ngưng trệ.

Hai đương sự ngồi thẳng trên sô pha, vẻ mặt Lý Tú là người bị hại lại không có chút biến hóa nào, chỉ là môi hơi mím chặt, ngược lại Phương Càn An có vẻ vô cùng không được tự nhiên.

Nam sinh cao lớn dùng sức túm tóc, ấp ấp nửa ngày, mới ngấp nghé nhìn Lý Tú, giọng điệu có vẻ kỳ quái suy yếu.

"Tôi biết thật ra xin lỗi cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà, lúc đó ấy tôi thật sự giống như bị quỷ mê hoặc tâm trí vậy."

“......”

"Được rồi, lúc đó tôi quả thật không thích cậu lắm. Nhưng mà, những chuyện xảy ra sau đó, tôi, sau này tôi tuyệt đối không làm nữa đâu."

Lúc trước cũng không ý thức được có đúng hay không, nhưng hiện tại Phương Càn An lại cẩn thận nhớ lại, ý thức được hành vi lúc đó của anh quả thật rất kỳ quái.

Anh không phải là loại người nhạy cảm với bạo lực. Sau tất cả, anh hứa sẽ không bao giờ dùng bạo lực mà lớn lên.

Thế nhưng, ra lệnh cho người đem thiếu niên gầy yếu đè lại, chụp ảnh, chủ động đưa tay vuốt ve đối phương, nhìn bộ dáng đối phương bất lực giãy dụa lại phản kháng vô ích khiến anh hưng phấn không thôi...

Tất cả đều quá phức tạp, quá phiền phức, đây cũng không phải chuyện Phương Càn An sẽ thích.

Thế nhưng, không thể phủ nhận, lúc đó anh quả thật bởi vì chuyện này, dẫn đến luồng nhiệt trong thân thể trở nên nóng rực.

Rốt cuộc mình... Có chuyện gì vậy?

Phương Càn An ôm chặt lấy đầu, trong nháy mắt tự mình chán ghét, tim đập thình thịch.

Đúng rồi, lúc ấy...

Lúc ấy rốt cuộc ai là người đầu tiên đề nghị đưa Lý Tú đến nhà quỷ vậy?

Hai người bạn của Vương Vinh Phát? Chờ đã, hai người đó là ai?

Đang lúc hỗn loạn, Phương Càn An nghe thấy Lý Tú bên cạnh gần như lạnh lùng mở miệng.

"Tống Thành, còn có A Quỷ Tử."

"Cái gì?"

"Hai người này, lúc ấy cũng ở trong nhà quỷ. Hơn nữa, ngày hôm sau bọn họ liền vào bệnh viện." Lý Tú nhíu mày, nhìn Phương Càn An một cái, "Cậu đã quên sao, sau này chủ nhiệm còn bởi vì chuyện này mà tìm tôi. Xem xét hai chúng ta gặp phải chuyện gì, hiện tại ta có thể hoài nghi, hai tên cặn bã này sở dĩ bị xe cứu thương kéo đi, có thể cũng có liên quan đến chuyện ở nhà quỷ.”

Kỳ thật, Lý Tú không vì lời xin lỗi của Phương Càn An mà cảm thấy vui chút nào. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tiếp tục rối rắm trận bắt nạt học đường kia.

"Phương Càn An, chuyện gì đã xảy ra với những người đã đến ngôi nhà quỷ ám ...? "

Lý Tú gằn từng chữ hỏi.

*

Cùng một lúc...

Trường trung học Khải Minh.

Tòa nhà tổng hợp.

Tầng: B3

"Chỗ quỷ này, mẹ kiếp, lại mất điện..."

"Aiza, không có biện pháp đâu, nghe nói lúc ấy nền móng không làm tốt, hiện tại mỗi ngày đều thấm nước, mạch điện không xảy ra vấn đề mới lạ."

Đi theo ánh sáng đèn pin lắc lư, hai nhân viên trường học tán gẫu, ở tầng ba của tòa nhà tổng hợp tuần tra.

"Tối đen như mực? Nhìn lại không thấy rõ, nơi này cũng chỉ có rác rưởi, cũng không biết chúng ta kiểm tra cái gì."

Một trong những nhân viên trường học nhìn vào cửa văn phòng đóng lại trên hành lang và một số thùng carton lộn xộn chất đống, miệng phàn nàn liên tục.

"Vậy vẫn phải kiểm tra một chút, dù sao cũng phải khóa đến năm sau, hôm qua nghe nói còn có thang máy trục trặc nơi này, có hai học sinh bị kẹt, lỡ có ai muốn nhốt người ở bên trong thì làm sao đây?"

Một nhân viên trường học khác đáp lại.

Bởi vì mạch điện tầng này thật sự có vấn đề, hơn nữa hai ngày nay xảy ra không ít chuyện, lãnh đạo nhà trường cũng không có biện pháp nào khác, một mực yêu cầu tăng cường loại trừ nguy cơ tiềm ẩn trong khuôn viên trường. Dứt khoát đem toàn bộ những nơi không dùng được trong trường đều phong tỏa.

Chỗ này cũng vậy.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ phải đến năm học tiếp theo, khi thay đổi dụng cụ học tập, nơi này mới có thể được mở ra một lần nữa.

Công nhân trường đi qua đi lại trong hành lang hai vòng, nhìn thấy cửa thang máy đã bị cửa sắt kéo khóa lại, những nơi khác cũng không thấy dị thường, lúc này mới xoa xoa cổ, vỗ vai đồng nghiệp của mình một cái.

"Làm xong rồi đi thôi, lỡ mà ở đây mạo hiểm nhìn thấy cái gì đó, thôi đi thôi, chỗ này khiến tôi toàn thân không thoải mái."

Đồng nghiệp kia vốn không muốn phí lời, thấy người này thành thật như mình, làm sao còn chậm trễ, vội vàng kéo người đi tới lối ra duy nhất ở tầng ba.

......

Nó đi rồi.

Thật tốt quá, bọn họ đi rồi, lần này cậu ta lại thắng ha ha ha, cậu ta không bị lừa được...

Các công nhân trường học cũng sẽ không biết, sau khi bọn họ đi, trên hành lang tầng ba đen kịt yên tĩnh, trong thùng carton đựng đồ lặt vặt nhìn như không có vấn đề gì, có một nam sinh đang run rẩy cuộn mình thành một cuộn tròn.

Cậu ta cảm thấy mỹ mãn khi nghe tiếng đối thoại cùng tiếng bước chân rời đi, trên mặt hiện ra một nụ cười méo mó đến cực điểm.

【Tôi biết...】

Vương Vinh Phát ở đáy lòng không ngừng cổ vũ cho mình.

Chỉ cần trốn ở đây, những thứ đó sẽ không thể tìm thấy cậu ta.

Cho nên, chúng nó chỉ có thể sử dụng thủ đoạn này, liều mạng mê hoặc cậu ta, muốn cậu ta từ ra khỏi chỗ trốn.

Đùa sao.

Cậu ta đâu phải mới gặp loại lừa người này.

Cậu ta sẽ trốn thật tốt.

Tốt rồi.

Không bao giờ, sẽ không bao giờ để cho “nó” thấy cậu ta.

Chỉ cần trốn đi.

Chỉ cần trốn đi.

Sẽ, sẽ an toàn.

Miễn là... Trốn...

Trốn...

*

"Rầm rầm" một tiếng.

Cánh cửa đã bị khóa.

"Phương, anh Phương? Có chuyện gì vậy? Bỗng nhiên tìm em... gì? Lão Vương? Vương Vinh Phát cậu ta làm sao? Sao bỗng nhiên anh lại quan tâm đến cậu ta..."

Trong phòng nghỉ, điện thoại di động của Phương Càn An phát ra âm thanh, truyền đến giọng một nam sinh có chút khẩn trương.

Nam sinh tên là Tưởng Tuấn, cũng được xem như là đàn em của Phương Càn An.

Gia cảnh nhà Tưởng Tuấn chỉ có thể tính là trung bình, bản thân lại là một người xã giao không ai sánh được, ai cũng có thể cười hì hì xưng huynh gọi đệ. Nghiêm khắc mà nói, vòng tròn bạn bè nhỏ bên cạnh Phương Càn An, trên cơ bản đều là cậu ta tổ chức, ngay cả Vương Vinh Phát cũng là cậu ta trực tiếp tuyển vào.

"Hi, lão Vương kia da mặt mỏng, đoán chừng hôm qua bị anh Phương giáo huấn một chút không nhịn được mất mặt, từ đó đến nay điện thoại di động vẫn tắt, không ai có thể liên lạc với cậu ta, nghe nói đêm qua cũng không trở về, cũng không biết rốt cuộc đi đâu giải sầu... Tuy nhiên, anh Phương yên tâm, em tuyệt đối không dám đối nghịch với anh hahaha, không phải nói thật ra em cũng cảm thấy tên kia có chút phiền phức, chỉ có chút tiền nhỏ trong nhà cậu ta, cũng chính là anh Phương tính tình tốt mới cho cậu ta mặt dày mày dạn đi theo như vậy. Cậu ta lại còn thật sự cho rằng mình là nhân vật gì. Ngày hôm qua anh Phương giáo huấn một trận, cuối cùng cũng có thể làm cho cậu ta yên tĩnh một chút..."

Nghe được Phương Càn An chỉ là đang hỏi tung tích Vương Vinh Phát, cũng không có ý định hành hung hỏi tội gì, giọng điệu Tưởng Tuấn trong nháy mắt liền trở nên nhẹ nhàng, cậu ta ân cần ở trong điện thoại di động liều mạng vỗ mông ngựa. Lại không biết đầu micro bên này sắc mặt Phương Càn An đã càng ngày càng kém.

Vương gia là một nhà giàu mới nổi nghiêm túc, thủ đoạn duy nhất để nuôi con chính là cho tiền, cho nên mới có tính cách ngang ngược như Vương Vinh Phát. Chuyện đêm qua không về nhà, đối với Vương Vinh Phát cũng không phải là chuyện hiếm hoi gì.

Nếu là ở bình thường, Phương Càn An căn bản sẽ không để ý người này sống chết, nhưng trải qua hai ngày này ly kỳ quỷ quái mà gã gặp phải, anh vừa nghe được Vương Vinh Phát mất tích, liền có một loại dự cảm bất thường không ổn.

“...... Còn mày.”

Phương Càn An mạnh mẽ cắt đứt cuộc trò chuyện của Tưởng Tuấn, anh hỏi.

“Hai ngày qua có chuyện gì xảy ra với mày không?”

"Hả? Anh Phương, anh đang nói cái gì vậy?"

Giọng điệu của Tưởng Tuấn rất bối rối.

Phương Càn An nhíu mày, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt, vừa nghĩ tới chuyện mình gặp phải, cả người lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Câu hỏi "mày có đυ.ng quỷ hay không" bị kẹt trong cổ họng, một lúc lâu sau cũng không thể phát ra.

Lý Tú nhận thấy không đúng, ngẩng đầu đánh giá biểu cảm của Phương Càn An, trán nhẹ nhàng nhăn lại một chút.

Cậu đưa tay lắc lắc trước mắt Phương Càn An, dùng hình dạng miệng lặng lẽ nói một câu ——

"Mày, mày có gặp phải cái gì hay không, chuyện ly kỳ, quái quỷ ấy?"

Tưởng Tuấn nghe trong micro hỏi, trong giọng nói nghi hoặc càng sâu.

"Không, không có. Anh Phương sao đột nhiên hỏi như vậy?”

Tưởng Tuấn trong lòng thầm nghĩ một tiếng xui xẻo, cậu ta vất vả lắm mới nhận được tiếng anh Phương chủ động gọi điện thoại, thế mà di động của cậu ta lại bị hư, giống như gặp trục trặc, giọng điệu Phương Càn An nghe vô cùng mơ hồ, còn thường xuyên nghe được trọng âm kỳ quái.

"Còn những người khác thì sao? Những người khác vào hôm đó, cũng không gặp phải gì sao?”

Phương Càn An sau khi nghe được Tưởng Tuấn không gặp phải gì cả, bất thường khó chịu mà híp mắt, lập tức lại truy vấn tình hình gần đây của những người khác.

Kết quả Tưởng Tuấn lại biểu hiện càng thêm mờ mịt.

"Cái đó, hả? Anh Phương... Có chuyện gì vậy?”

Phương Càn An im lặng.

"Nhà quỷ." Anh không tự nhiên liếc mắt nhìn Lý Tú một cái, giọng điệu bất giác hạ thấp một chút, "Chính là hôm trước chúng ta ở trong nhà quỷ. Tìm Lý Tú... Chuyện gì đã xảy ra với những người có mặt vào thời điểm đó?”

Phương ca, ôi, có phải anh nhớ nhầm người không?

Tưởng Tuấn nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

"Hôm trước sinh nhật bà nội em, em về nhà sớm, không đi nhà quỷ."

Cậu ta biết ngày đó Vương Vinh Phát muốn tìm Lý Tú gây phiền toái, chẳng qua là từ trước đến nay cậu ta không thích chuyện này, vì thế cố ý tránh đi.

Hơn nữa cậu ta cũng có chút kỳ quái, cậu ta còn tưởng rằng Phương Càn An lúc ấy sẽ không đi, bởi vì cậu ta loáng thoáng có thể cảm giác được, thực ra Phương Càn An không quá để ý đến đoàn thể nhỏ của Vương Vinh Phát kia.

Phương Càn An trầm mặc một hồi.

"Ha" Anh hừ lạnh một tiếng, bật cười, Mày nói mày không có ở đấy? Mày rõ ràng——"

Nói được một nửa, tiếng Phương Càn An bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì anh phát hiện, mình quả thật... Quả thật không nhớ rõ Tưởng Tuấn ở trong đám người kia.

Trong trí nhớ của anh, đám nam sinh vây quanh mình, bộ mặt dường như rất mơ hồ. Cái loại giọng điệu ân cần, lấy lòng này, làm cho anh theo bản năng cảm thấy là Tưởng Tuấn cùng một người khác.

Thế nhưng, cẩn thận suy nghĩ... Anh có thực sự biết những người đó không?

"Phương Ca? Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? anh không có việc gì chứ——"

Phương Càn An chợt cúp điện thoại.