Nét mặt của Lý Tú không được ổn lắm. Nhìn Lý Tú như vậy, thần kinh thô như Phương Càn An, lúc này cũng cảm nhận ra bầu không khí trong lớp không đúng.
Nam sinh nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Thế nào, các cậu đều không tan học hả?"
Phương đại thiếu gia lãnh đạm nói một câu, liền lập tức làm cho mọi người nháy mắt rụt cổ, trực tiếp đem chút hiếu kỳ trong lòng ném đi, một đám người hoảng hốt mà rời khỏi phòng học tránh chọc đến vị thái tử gia này.
Nhìn phòng học vừa nãy còn đông người mà trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng, Phương Càn An hài lòng quay đầu lại, ân cần hướng về phía Lý Tú cười.
"Được rồi, hiện tại có thể chưa?"
Với một chút háo hức, Phương Càn An tiếp tục thúc giục.
Lý Tú ở đáy lòng thở dài một hơi.
...... Cậu làm gì có phương pháp xua đuổi quỷ hàng thật giá thật chứ.
Trên môi thiếu niên gầy gò xanh xao nở một nụ cười gượng gạo, hàng mi đen hơi khẽ rung, sau đó xé một mảnh giấy từ trong cuốn sổ, rồng bay phượng múa viết được viết thành một hàng ngang trên tờ giấy trắng kia.
[Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa ái, tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền, yêu nước, tận tụy, trung thực và nhân ái]
Sau khi viết xong, cậu đưa tờ giấy kia cho Phương Càn An.
Phương Càn An ngây người nhìn dòng chữ quen thuộc trên đó, vẻ mặt cứng đờ.
"Đây là cái gì?"
Anh không khỏi khϊếp sợ.
Anh vẫn cho rằng, Lý Tú sinh ra trong gia đình chuyên vẽ bùa chú, cậu sẽ vẽ cho anh một chút bùa phép hoặc chú ngữ gì đó.
Nhưng mà, hiện tại anh lại thấy...
"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."
Thế nhưng Lý Tú còn nghiêm túc trả lời anh.
"Cậu đang đùa giỡn với tôi à?"
Sắc mặt Phương Càn An trở nên có chút khó coi.
Giọng của anh chỉ hơi nặng một chút, hơi thở quanh quẩn trên người anh trong nháy mắt liền trở nên có chút lạnh lẽo hung ác. Trong nháy mắt, nam sinh lạnh lùng, ngạo mạn, không thèm để ý đến hành vi bạo lực và bắt nạt trong trường học như đã trở về trước mặt Lý Tú. Lý Tú không khống chế được khẽ run một chút, cậu lui về phía sau hai bước. Mắt cá chân phát triển không tốt rõ ràng không bị ngoại lực áp bức, lúc này lại không hiểu tại sao bắt đầu nổi lên đau đớn khó chịu.
Tuy nhiên, chuyện này trên người Lý Tú chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn.
"Ai dám đùa giỡn với cậu chứ, Phương Càn An. Tôi không muốn trải qua sự bắt nạt trong trường một lần nào nữa.”
Lý Tú thần sắc lạnh nhạt nói.
Phương Càn An ngẩn ra: "Chuyện trước kia không phải đã nói rõ ràng sao? Hơn nữa tôi thề, sau này sẽ không để cho người khác ức hϊếp cậu còn không được hả?”
Lý Tú cũng không đáp lại những lời hứa của Phương Càn An về việc bắt nạt trong khuôn viên trường.
Ánh mắt và nét mặt của cậu đều rất lãnh đạm, lạnh nhạt đến mức khiến Phương Càn An cảm thấy có chút hoảng hốt khó hiểu.
"Này, A Tú, cái kia. Tôi đã nói rồi, xin lỗi, sau này sẽ không... Tôi cũng không phải cố ý..."
Phương Càn An gãi gãi tóc, rầu rĩ nói.
Lý Tú bình tĩnh nhìn anh một cái, rất hiển nhiên, Phương Càn An là đại thiếu gia trên đỉnh kim tự tháp, căn bản không cách nào lý giải hành vi lúc trước của anh, đối với học sinh bình thường như Lý Tú mà nói, cũng chẳng có ý nghĩa gì?
Sau hai giây trầm mặc, Lý Tú giật giật khóe miệng.
Mình rốt cuộc đang chờ mong cái gì...
Cậu tự chế giễu nghĩ.
Sau khi đè nén hết tâm tư, Lý Tú mặt không chút thay đổi mở miệng, dễ dàng chuyển đề tài khác.
"Lý trí và khoa học mới là vũ khí hữu dụng nhất để xua đuổi quái lực loạn thần, nếu như cậu nguyện ý, lần sau gặp lại loài vật này, cậu cứ trực tiếp hướng về phía chúng nó giải phương trình toán học cũng được... Tuy nhiên, cậu không nên nhớ các định luật toán học phức tạp đâu?”
Lý Tú hướng về phía Phương Càn An nhẹ giọng nói, trong giọng nói không có một chút gợn sóng.
Về phần những lời cậu nói, thoạt nghe quả thật có chút âm dương quái khí, nhưng phối hợp với nét mặt nghiêm túc của mình, Lý Tú dường như đang nghiêm túc.
"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chỉ có hai mươi bốn chữ, cho dù là cậu, thì cũng có thể học thuộc lòng."
“...... Ồ.”
Phương Càn An bị Lý Tú nói đầu óc có chút rối loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời cái gì, chỉ có thể túm chặt tờ giấy Lý Tú đưa cho anh, ngơ ngác đáp.
"Ừm, được rồi, tôi đi đây."
Lý Tú lúc này cũng thu dọn xong sách tham khảo cần xem trong giờ nghỉ trưa, kẹp sách dưới cánh tay, Lý Tú kéo ghế, khập khiễng đi về phía ngoài cửa phòng học.
"A Tú, cậu đi đâu vậy?"
Phương Càn An buồn bực nhìn cậu hỏi.
"Nghỉ trưa."
Lý Tú đáp.
Phương Càn An theo bản năng mở miệng nói: “Cậu không ở cùng tôi sao?”
Nghe được những lời này, Lý Tú quay đầu lại, thần sắc kỳ lạ nhìn anh: "Hai chúng ta vì sao phải ở bên nhau.”
Phương Càn An ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, sau khi gặp quỷ, lớp chính trị anh cũng lên học, giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa anh cũng ghi nhớ. Hai người bọn họ không phải là thân mật gì, quả thật không có bất kỳ lý do gì mà nghỉ trưa cũng phải dính vào nhau.
Đạo lý chính là đạo lý. Nhưng vì sao mình lại cảm thấy rất khó chịu?
Phương Càn An chìm vào mê man.
Mắt thấy Lý Tú căn bản không để ý tới anh mà xoay người muốn đi, Phương Càn An trong lòng lại bỗng nhiên dâng lên xúc động.
Không muốn người này rời khỏi mình.
[A Tú chỉ có thể ở lại... Bên cạnh ta.]
Sâu trong đầu anh dường như có một giọng nói không ngừng thì thầm.