Quyển 1 - Chương 2

Thân thể Lý Tú không không chế được mà co rút, trước mắt mờ mờ ảo ảo một màu đen, trong cổ họng cậu ngập tràn mùi vị tanh tưởi.

Cậu im lặng thở phì phò, cố gắng lấy lại tinh thần trong cơn đau nhức thấu xương nơi bụng và lưng.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy Vương Vinh Phát và đám chó săn đi cùng cậu ta gào la inh ỏi, trong lòng bỗng dậy lên một sự bực bội.

Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ qua sẽ có ngày xảy ra xung đột với đám ngu xuẩn này.

Lý do Lý Tú chuyển tới Khải Minh vào thời điểm này, chỉ đơn giản là vì số tiền học bổng kếch xù của Khải Minh.

Mấy năm trước, con đường Khải Minh đi là của một trường học quốc tế, rất nhiều học sinh căn bản cũng không cần phải tốn công tốn sức đi vào con đường gian nan, nhưng mấy năm gần đây, chính sách quốc gia có sự biến động lớn, cho dù là học sinh của trường trung học Khải Minh cũng phải bắt đầu thi đại học. Vì để cho tỉ lệ đậu của mình thêm đẹp mắt, Khải Minh đã tốn không ít công sức lôi kéo học sinh xuất sắc của các trường trung học khác.

Lý Tú chính là người Khải Minh dùng tiền để kéo về.

Đúng vậy, thành tích của Lý Tú rất tốt, tốt đến nổi đám người của Khải Minh không thèm bận tâm đến cái chân phải bị tật của cậu mà chiêu sinh về. Căn cứ vào hiệp nghị được ký kết, chỉ cần Lý Tú khi kiểm tra ở trường, thi tỉnh và thi đại học đạt được thành tích cao tương xứng, cậu có thể lập tức nhận được một khoản "Tiền khen thưởng" không nhỏ.

Lý Tú tính sơ qua, chỉ cần có số tiền kia, thì cậu không cần phải cả ngày vắt óc suy nghĩ làm sao để mượn bạn bè họ hàng đã lâu rồi không liên lạc số tiền sinh hoạt tiền học đại học, cũng không cần lo lắng số tiền chữa trị bệnh cho bà ngoại.

Mà từ khoảnh khắc cậu bước vào trường học, cậu đã biết mình và đám con em quyền quý giàu có kia vốn không cùng một thế giới.

Cậu đến học ở Khải Minh là vì tiền, cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng đám người này trở thành bạn bè.

Cậu vốn chỉ muốn lặng lẽ dựa vào thành tích sau khi thi đại học rồi cầm tiền rời đi, kết quả tính tới tính lui, Lý Tú có chết cũng không nghĩ tới mình chỉ giảng vài đề cho bạn nữ ngồi cùng bàn, lại tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Vương Vinh Phát.

Thật ra mọi chuyện ban đầu cũng không đến nổi bết bát như bây giờ, dù sao ban đầu khi bị Vương Vinh Phát mắng nhiếc, Lý Tú đã nhịn xuống không thèm để ý đến cậu ta. Thế nhưng có một lần trong nhà vệ sinh nam, Vương Vinh Phát mượn cớ nói chuyện của mình, muốn lột quần Lý Tú ngay trước mặt lũ bạn bè khốn kiếp của cậu ta, lấy mỹ danh là muốn xem xem Lý Tú có phải là con trai hay không, đến lúc này Lý Tú không nhịn nổi nữa, mặt không đổi sắc nắm lấy cây lau nhà đánh tới.

Sau đó, đối với Lý Tú cũng không xa lạ gì, là đoạn thời gian nhàm chán cậu bị bắt nạt ở trường học.

Khoảng thời gian lên lớp thì còn đỡ, mặc dù thầy cô ở Khải Minh cũng không quản lý nghiêm ngặt bọn học sinh có xuất thân giàu có quý tộc, nhưng trên người Lý Tú vẫn tồn tại thành tích, cho dù là thầy cô có hững hờ tới đâu cũng sẽ để ý một chút. Nhưng đợi đến sau khi tan học, Vương Vinh Phát lại triệu tập không ít bè lũ đến ức hϊếp Lý Tú.

Có lúc Lý Tú có thể nghĩ ra cách để trốn tránh, nhưng cũng có lúc... Sẽ giống như hôm nay, bị cả đám Vương Vinh Phát đúng lúc chặn được.

Xui xẻo là, hôm nay, Vương Vinh Phát hình như có vẻ phấn khích hơn so với thường ngày, cũng không biết có phải là hôm nay cái đầu óc bã đậu của cậu ta lại suy nghĩ ra mấy trò quái đản mới mẻ để hành hạ người khác hay không.

Lý Tú cảm nhận được từng cơn đau nhức đang lan tỏa khắp cơ thể, hờ hững nghĩ đủ chuyện.

Trước kia mấy trò bắt nạt mà Vương Vinh Phát nghĩ ra cũng chỉ là bắt cậu tới một góc hẻo lánh.

Rồi sau đó giội nước lạnh, hoặc là cố ý làm dơ bàn học của cậu, rồi bỏ rác vào trong cặp sách của cậu, đều là mấy cái trò của bọn con nít ranh.

Nhưng lần này, Vương Vinh Phát lại lôi Lý Tú đến trong hoa viên bị bỏ hoang của khu biệt thự nhà họ Tiêu.

"Coi kìa, nhìn cái mặt nó thôi cũng đã thấy ghét rồi."

Vương Vinh Phát đá Lý Tú một đá, những tiếng mắng nhiếc chửi rủa the thé kéo tâm hồn đang lơ lững của Lý Tú về.

"Được rồi, thằng Vương, mày xem, rõ ràng là mày ghen tị vẻ đẹp trai của người ta, Trương Nghiên cũng đâu có mù, nói đi cũng phải nói lại, thằng què này đúng là đẹp trai hơn mày thiệt mà hahaha..."

"Hahaha, đó là việc hiển nhiên rồi, dù sao nhà họ Trương cũng đâu thiếu tiền, nói không chừng con bé đang muốn nuôi cái thằng mặt trắng này đấy."

....

Một đám nam sinh vây quanh Vương Vinh Phát và Lý Tú vốn đang không thể cục cựa đều phì cười ra tiếng. Rốt cuộc Vương Vinh Phát chịu không nổi, mặt đỏ cả lên, thẹn quá thành giận lớn tiếng mắng lại mới đè xuống những tiếng trêu chọc của những nam sinh khác.

"Chỗ đó ở đâu? Không phải tụi mày nói là tìm được phòng tối rồi à? Tao rất mong chờ vào ngày mai đấy, để coi thằng nhóc này có thể còn bày ra được cái vẻ mặt hờ hững này nữa không."

Nghe thấy đối thoại của Vương Vinh Phát và những người khác, Lý Tú biến sắc.

Thấy Lý Tú trở nên căng cứng, Vương Vinh Phát nhe rằng cười lớn: "Ố ồ, giờ mày mới biết sợ à? Không đúng... Không phải nhà mày chuyên làm mấy cái loại mê tín quỷ thần sao? Sao nào, mày thật sự sợ quỷ à?"

Lý Tú vẫn duy trì im lặng.

Lúc xây dựng trường trung học Khải Minh, thì thảm án diệt môn nhà họ Tiêu đã xảy ra. Toàn bộ người trong trường trung học Khải Minh, không có ai không biết truyền thuyết về ngôi nhà ma ám này.

Ví dụ, trong những năm đầu tiên, người ta nói Khải Minh cũng có tiết tự học buổi tối giống như các trường khác. Nhưng không bao lâu đã bị hiệu trưởng vội vàng dừng lại, bởi vì những học sinh tự học buổi tối trong trường nói là có thể nhìn thấy mồn một ánh đèn rực rỡ trong khu vườn hoang vắng của biệt thự.

Qua lớp kính đầy mạng nhện và bụi bặm, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người mờ ảo trong đó.

Trong gió đêm, dường như còn thoang thoảng những khúc nhạc xưa đã lỗi thời từ lâu.

Cũng có người nói, thật ra khu đất của trường trung học Khải Minh vốn là một phần của nhà ma nhà họ Tiêu. Sau khi trường học được xây dựng, biệt thự cũ cũng đã được tu sửa lại, sử dụng làm ký túc xá nhân viên cho người làm công ở trường học.

Kết quả là người làm công ở không được một tuần, đã sợ chết khϊếp chạy ra khỏi biệt thự. Người ta nói rằng mỗi đêm, ngôi biệt thự cổ này đều có ma.

Rõ ràng trong ký túc xá chỉ có hai người, nhưng sau khi thức dậy vào nửa đêm, sẽ cảm thấy cả căn phòng chật chội đến mức gần như không thể bước chân xuống.

Có vô số câu chuyện như thế này.