Quyển 1 - Chương 10

Cậu cơ bản chưa kip hỏi rõ tại sao bà ngoại lại sợ hãi đến như thế, thì bà cụ đã lập tức mê man ngất đi, đợi đến khi đến khi bà tỉnh lại thì đã hoàn toàn quên đi chuyện bản thân đã điên loạn như thế nào.

"Đưa cơm, A Tú à, con tuyệt đối đừng quên đưa cơm cho anh trai con."

Bà chỉ là không ngừng không ngừng nhắc nhở Lý Tú.

"Con tuyệt đối tuyệt đối không được để anh trai con bị đói."

....

Xuất phát từ loại trực giác nào đó, Lý Tú cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Mà từ ngày đó về sau, Lý Tú cũng không dám lại để bà ngoại biết chuyện phần "cơm" dành cho anh trai để ở gầm giường thỉnh thoảng sẽ bị chuột làm đổ.

Cậu cảm thấy bà ngoại có thể đã bị chứng Alzheimer.

*

Mỗi lần Lý Tú nghĩ đến chuyện này, trong cơ thể cậu như bị một tảng đá đè nặng, nặng trịch không thở nổi.

Thật ra không ít lần cậu đã nghe được những lời gièm pha của hàng xóm láng giềng về bà ngoại. Trong mắt người ngoài mà nói, bà ngoại đối xử với A Tu thật ra cũng chẳng ra sao cả.

Nguyên nhân bà ngoại nuôi dưỡng Lý Tú, đơn giản chỉ vì đứa con gái ruột của bà ngoại đã cắt đứt quan hệ với bà.

Vì muốn có người dưỡng lão lo ma chay cho mình, bà ngoại mới nhận nuôi người què như Lý Tú.

Tính tình của bà không tốt cho lắm, cũng rất ít chăm sóc Lý Tú.

Thế nhưng...

Dù bà ngoại có vẻ nghiêm khắc lại lạnh lùng, thì bà cũng là người thân duy nhất của Lý Tú ở trên đời này.

Lý Tú cũng không biết, đợi đến ngày nào đó, bà ngoại sẽ vì mắc chứng Alzheimer mà hoàn toàn quên đi cậu, khi ấy cậu phải làm sao đây.

*

Đến ban đêm, Lý Tú từ sốt nhẹ trở nên nghiêm trọng.

Đầu cậu rất đau, trước mắt cũng từ từ biến thành màu đen.

Lý Tú ý thức được tình huống thân thể của mình hơi bất ổn, vội vàng lấy một viên thuốc từ trong ngăn kéo ra nuốt vào trong cổ họng. Sau khi về lại giường nằm trong chốc lát, trên người Lý Tú bắt đầu đổ ra rất nhiều mồ hôi lạnh, thấm ướt cả áo ngủ.

Cơn lạnh lẽo thấu xương từ trong xương tủy không ngừng tràn ra bên ngoài, vết sưng bên trên da thịt giống như là bàn ủi sắt thép không ngừng phát ra nhiệt độ cao. Lý Tú nằm trên giường trằn trọc, chỉ cảm thấy trong chăn vửa lạnh vừa ướt, một khi ý thức mơ hồ, từ chỗ sâu trong chăn mền sẽ bốc lên một mùi mốc meo, trộn lẫn trong đó có mùi tro bụi và mùi hôi của gỉ sắt, từng tia từng sợi bốc lên, quấn chặt trên người Lý Tú.

...Đó là mùi vị đặc thù trong căn phòng cũ của biệt thự nhà họ Tiêu.

Lý Tú khó chịu nên cơ bản không thể nào yên ổn đi vào giấc ngủ được.

Đến cuối cùng, Lý Tú không chịu được nữa, dù khó chịu đến sắp ngất đi, cậu vẫn cắn răng, đi vào phòng tắm định tắm rửa.

*

Bên trong phòng tắm cũng giống như những nơi khác trong căn phòng này, chật hẹp, âm u, ẩm ướt.

"Két."

Mở ra chốt cửa, một chiếc đèn nhỏ mờ nhạt sáng lên, dần dần nhuộm vàng gian phòng tắm đang dâng lên hơi nước ướŧ áŧ.

Lý Tú hô hấp nặng nề, cả người không có sức, thân thể hoàn toàn dựa vào trên tường mới miễn cưỡng đứng thẳng. Nước nóng đã mở tối đa, nhiệu độ nước cũng bị chỉnh đến mức cao nhất, hơi nóng khiến cho phòng tắm mờ mịt, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều cảm thấy lạnh lẽo.

Đặc biệt là nơi chân phải, vốn dĩ khi vừa về tới cậu đã cọ rửa thật nhiều lần, nhưng dù đã dùng xà bông thơm tho chà tới chà lui rất lâu, Lý Tú vẫn cảm thấy trên đó gống như còn bị lớp mồ hôi dinh dính của đám nam sinh trong lúc phấn khích đã chà lên bắp chân và đầu gối của cậu.

"Oẹ..."

Trong phòng tắm vọng lên tiếng kiềm chế cơn nôn khan của thiếu niên.

Một lúc lâu sau, Lý Tú mới đóng vòi nước lại.

Cậu cúi thấp đầu, đứng dưới vòi hoa sen tắm thật lâu.

Trong tầm mắt vẫn là cái chân dị dạng khiến người khác buồn nôn kia.

Mềm yếu bất lực đến cái việc đá người cũng không có sức.

Không thể chạy nhảy.

Đây là...

Một cái chân bỏ đi.

*

"Tí tách..."

Hơi nước ngưng tụ trên trần nhà, sau đó lại rơi xuống.

Giọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo sống lưng gầy trơ xương của Lý Tú, rồi chậm rãi đi xuống phía dưới.

Bỗng nhiên Lý Tú chợt rùng mình một cái.

*

Vừa rồi...Thật sự giống như có một ngón tay lạnh lẽo trượt qua làn da của cậu.

*

Lý Tú quay đầu lại liếc mắt nhìn mặt tường gạch men sứ đã sớm đầy vết rạn ở sau lưng, vết ố vàng trên đó phản chiếu lấy cái bóng của cậu.

Nói không ra nguyên nhân, nhưng trong lòng cậu chợt có hơi hoảng sợ.

Hay là do sốt nhẹ, hay là do đóng lại nước nóng, nên cơn lạnh lẽo tận xương cốt đó lại lần nữa quấn lên người cậu.

Thân thể Lý Tú không ngừng run rẩy, cậu lấy khăn lông lau qua loa cơ thể. Ánh mắt cậu lơ đãng lướt qua tấm gương trong phòng tắm, cùng lúc đó, cách chiếc khăn mặt, cậu cảm thấy mình dường như đã quẹt trúng cái gì đó.

Dường như...Cậu sờ trúng một đôi tay.

Con ngươi Lý Tú bỗng nhiên co rút.

Khi nãy cậu liếc mắt thấy, ở phía sau lưng, có một cái bóng cao gầy dài nhỏ đang đứng.

Mà bóng hai cái tay đó, đang đặt trên vai cậu.

Còn tay của cậu, lại vừa vặn đặt trên tay của cái bóng.

*

"Sizh....."

Lý Tú vung khăn lông lên, lảo đảo lui lại.

Rầm một cái, cậu đυ.ng vào tường thật mạnh. Nơi bị thương do ẩu đả hồi chiều lập tức đau đớn, Lý Tú suýt chút nữa đã ngất đi.

Tim đập dồn dập như sắp văng ra khỏi l*иg ngực.

Đứng tại chỗ một lúc lâu, Lý Tú mới ôm khăn lông, giương mắt nhìn xung quanh.

Đương nhiên, Lý Tú không thấy gì cả, trước mắt đều là khung cảnh cũ kỹ quen thuộc của căn phòng tắm mà cậu đã nhìn bao năm nay.

Lấy lại bình tĩnh, mặt mày Lý Tú trắng bệch, lung tung lau đi hơi nước trên gương, lúc này mới phát hiện, khi nãy cậu đã nhìn vết nước đọng lại tạo thành mảng lốm đốm trên gạch men sứ thành bóng người.

Về phần vật vừa rồi cậu sờ được cách một lớp khăn lông, khục, là bản thân cậu thôi.

Nơi bị đánh đã trở thành vết bầm đen đáng sợ, làn da đã hoàn toàn mất cảm giác, sờ lên quả thực giống như làn da của người khác.

Lý Tú cố gắng tự hỏi, sốt nhẹ khiến suy nghĩ của cậu có hơi hỗn độn, có điều việc này cũng không gây trở ngại cậu đưa ra phán đoán.

"Thật là..."

Trong hoảng hốt, Lý Tú vì sự hiểu lầm nho nhỏ này mà tự thấy hơi xấu hổ.

Nhưng phải thừa nhận là, vừa rồi trong nháy mắt đó, cậu xác thực cảm thấy một loại rùng mình khó diễn tả.

Chắc chắn là do cơn sốt.

Thiếu niên cố gắng an ủi mình, rõ ràng đã định thần lại, nhưng trái tim Lý Tú vẫn không nghe lời cứ đập loạn cả lên.

Cậu ngày càng thấy choáng váng.

Không muốn nghĩ nhiều, Lý Tú vội vàng mặc quần áo, sau đó rời khỏi phòng tắm. Cậu biết mình nên mau chóng nghỉ ngơi, bằng không, ngày mai đi học, cậu sẽ càng không có tinh lực để đi đối phó với sự bắt nạt công khai trong trường học.

Cũng chính là loại tâm tình hoảng loạn này, khiến Lý Tú hoàn toàn không chú ý tới, sau khi cậu rời khỏi phòng tắm, cánh cửa vốn dĩ đã đóng chặt lại lần nữa hé mở, để lộ ra một khe hở.

Ở phía trên cánh cửa, có thứ gì đó lóe lên sau khe hở.

...Giống như là một đôi mắt, nó đang xuyên qua khe cửa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Tú.