Một người đàn ông anh tuấn soái khí bước nhanh đi ở phía trước.
Tên nhóc kia hấp tấp chạy chậm phía sau.
Từ xa, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông soái khí bức người, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc của hắn sau khi nhìn rõ bóng dáng của tôi.
Tôi cũng nhận ra hắn.
Nhưng tất nhiên không phải từ trong trí nhớ nhận ra được.
Mà là khuôn mặt này của hắn dù đã 18 năm trôi qua nhưng vẫn điển trai như cũ giống hệt gương mặt trong ảnh, không một chút thua kém.
Dựa theo lời tên nhóc kia nói thì người đàn ông này chính là ba ba của hắn, và là chồng của tôi.
Tôi còn đang do dự, không biết phải điều chỉnh nét mặt như thế nào để đối mặt với người nọ, hắn đã đi trước đỏ hoe đôi mắt nhìn tôi.
Hắn giơ tay lên, muốn kéo tôi vào lòng ôm thật chặt, nhưng lúc quơ phải khoảng không lại lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Kiều Kiều..."
Hắn ngập ngừng gọi tên tôi.
Lúc nước mắt rơi xuống, còn nói thêm: “Anh không biết em ở đây.”
"Sao em lại xuất hiện ở đây, một mình thế này..."
Lời còn chưa dứt, hắn đã nghẹn ngào tới mức không thể nói rõ ràng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, đã nói ma quỷ không thể hít thở, cũng không có những cảm xúc dư thừa.
Nhưng nhìn thấy hắn khổ sở như vậy.
Tôi lại cảm thấy lòng đau đến thắt lại.
Tôi cẩn thận từng li từng tí nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ được gì cả.”
Người đàn ông càng thêm khổ sở.
Sau vài hơi thở, hắn mới miễn cưỡng lấy lại được bình tĩnh, nói ra vài lời như muốn an ủi tôi: "Không sao đâu, Tiểu Y đã kể hết cho anh rồi."
"Anh là Đường Thâm, là chồng của em."
Nói xong, hắn lại trầm mặc, nghiêm túc nhìn về phía tôi.
Ánh mắt của hắn vừa thâm tình, vừa chuyên chú, nhìn đến mức tôi cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ.
Tôi phải thừa nhận rằng người đàn ông tên Đường Thâm này thực sự rất có mị lực.
Mặc dù năm tháng đã để lại một số dấu vết trên người hắn, nhưng điều đó vẫn không làm ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
Hắn là điển hình cho vẻ đẹp trai soái khí của đàn ông Trung Quốc, với đôi lông mày rậm, đôi mắt to tròn sáng ngời, ngoại hình tuấn tú, khí chất nho nhã tích lũy qua năm tháng khiến hắn trở nên đặc biệt hấp dẫn.
Tiểu thịt tươi ở trước mặt hắn, ngay lập tức mất đi hương vị.
Nghĩ đến lúc còn sống, mình có thể hưởng thụ một cuộc sống hoạt sắc sinh hương như vậy, có ch.ết cũng không thua lỗ.
Còn đang trầm mê trong việc tự luyến, tự khen bản thân có ánh mắt tốt, không thể thoát ra được.
Đường Thâm đưa tay ra chặn ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tay của hắn đưa ra dừng ở giữa không trung, nói với tôi: "Kiều Kiều, về nhà với anh trước được không."
Tôi lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Tôi không thể rời khỏi nơi này được.”
"Tại sao?"
“Bởi vì th.i th.ể được chôn ở đây nên tôi không thể tách khỏi nó quá xa.”
Im lặng hồi lâu, Đường Thâm nói: "Em... bị h.ại ch.ết ở chỗ này sao?"
Ba chữ "bị h.ại ch.ết", Đường Thâm nói ra cực kỳ gian nan. Tôi có thể nhìn thấy sự thống khổ cùng tuyệt vọng ẩn sâu trong ánh mắt hắn.
Trước đó chưa gặp được tôi thế này, hắn vẫn luôn có thể ôm một tia hy vọng tìm được người vợ yêu dấu của mình.
Nhưng hiện giờ...
Tôi lúng túng giải thích: “Tôi cũng không biết. Sau khi ch.ết, linh hồn tôi mơ mơ màng màng lang thang một thời gian dài. Đợi đến lúc tỉnh táo lại, tôi đã quên sạch mọi thứ."
Nhưng th.i th.ể của tôi thực sự được chôn ở đây. Còn việc tôi bị gi.ết như thế nào, vẫn nên để cảnh sát điều tra đi. "
Tôi đưa họ đến nơi chôn cất của mình, sau đó Đường Thâm đã gọi điện báo cảnh sát.
Sau khi th.i th.ể được khai quật, chỉ còn lại một bộ xươ.ng trắng khiến người ta nhìn mà giật mình.
Tôi có thể cảm nhận được, cảm xúc của Đường Thâm và Đường Y rõ ràng trở nên nặng nề hơn. Đặc biệt là Đường Thâm, người gần như lung lay sắp đổ.
Nhưng suy cho cùng, người ch.ết không thể sống lại được. Tôi định mở miệng mấy lần, lại không biết an ủi thế nào.
Nhưng Đường Thâm lại hai mắt đỏ hoe nhìn về phía tôi, thanh âm đè xuống rất thấp vì sợ người xung quanh nghe thấy.
Càng giống như một con thú đói bị đẩy vào tuyệt cảnh, hận không thể kéo xuống một miếng thịt trên người kẻ thù.
"Kiều Kiều, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm ra chân tướng, báo thù cho em."