Chương 99

Tim Mạnh Phi rất đau. Không biết nên nói gì. Hai người cứ như vậy đứng đối mặt nhau.

Thật lâu sau, Mạnh Phi dè dặt hỏi: “Em giận sao?” Tim như bị cô siết chặt, không thể buông lỏng.

“Không có.” Hinh Vũ hết sức lạnh nhạt.

“Hinh Vũ, đừng như vậy…” Giọng nói Mạnh Phi rất thấp, gần như không nghe thấy.

Hinh Vũ không giận mà lại cười, “Đừng như thế nào? Tôi nên tức giận sao? Vì lý do gì? Vì anh sao? Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Cô thực sự rất tức giận, không suy nghĩ mà lựa lời nói.

Đôi mắt Mạnh Phi đột nhiên chấn động. Sắc mặt nhanh chóng xám xịt. Đau lòng đến mức không thể hít thở. Anh cắn chặt quai hàm, cười cười tự chế giễu. Đúng vậy, tôi đã suy nghĩ nhiều.

“Xin lỗi, đã làm phiền.” Giọng nói của anh gần như không thể nghe thấy. Nói xong, quay người đi về phía cửa Tây 4.

Nhìn bóng lưng của anh, lúc này Hinh Vũ mới phát hiện anh không cầm gậy chống, hơn nữa chân khập khiễng vô cùng. Mỗi lần chân phải bước đi, thân thể không tự chủ được mà hơi nghiêng về bên phải một chút. Cùng lúc, lưng anh khom xuống, hoàn toàn không phải dáng vẻ ngọc thụ lâm phong kia. Cho đến giờ phút này, Hinh Vũ mới biết được, lưng người cũng có thể có biểu cảm. Trong lòng Mạnh Phi tràn đầy đau đớn, tuyệt vọng tan nát, bóng lưng anh loạng choạng, bước chân khập khiễng đi về phía trước.

Trong chốc lát tim co rút đau đớn, nước mắt tràn mi, “Mạnh Phi,” Hinh Vũ gọi anh, hối hận vô cùng.

Thân thể Mạnh Phi run rẩy, nhưng không dừng lại. Anh không thể dừng lại. Bởi vì một khi quay người lại…, nước mắt sẽ nhẹ nhàng rơi xuống.

Anh lại càng hoảng sợ. Khóc sao? Anh khóc sao? Sao anh có thể khóc? Sao anh có thể khóc ở trước mặt mọi người? Mười năm trước anh bị tai nạn xe, sau khi biết mình bị mất một chân mới chảy nước mắt. Mấy năm nay, dù khó khăn đau đớn thế nào cũng chưa từng khóc.

Hai mắt Hinh Vũ đầy nước mắt, trong ánh trăng mờ nhìn anh khập khiễng đi vào Tây 4. Cô bất đắc dĩ lau khô nước mắt, trở về Tây 11.

Mấy phút sau, Thu Hồng trở về phòng, nổi giận đùng đùng vặn hỏi cô, “Vừa rồi cô nói gì với Mạnh Phi?”

“Đó là chuyện của tớ và anh ấy.” Hinh Vũ cố gắng hết sức ôn hòa nhã nhặn để trả lời.

“Cô đã có Thượng Đông, vì sao còn muốn trêu chọc Mạnh Phi?” Thu Hồng tức giận không kiềm được.

Hinh Vũ ngây ngẩn cả người. Cô không hiểu Thu Hồng đang nói cái gì.

“Cô đùa giỡn với tình cảm Mạnh Phi…” Thu Hồng tiếp tục nói.

“Đó là chuyện của tôi.” Hinh Vũ cắt ngang lời Thu Hồng. Cô rất giận. Nhưng mà cô thấy chẳng đáng để giải thích với Thu Hồng.

“Mạnh Phi là bạn của tôi.” Thu Hồng đã tức giận từ trước. Anh ấy là bạn của tôi. Cô làm tổn thương anh ấy, đương nhiên tôi muốn xen vào.

Hinh Vũ không thích va chạm trực tiếp với người khác, chứ đừng nói là cãi nhau. Dáng vẻ xấu xa, mất hết mặt mũi. Cô mím thật chặt môi.

Thu Hồng tự cho là mình đúng lý, nói càng thêm dứt khoát, “Tại sao cô lòng dạ hiểm độc tim gan thối nát như vậy?”

“Cô nói gì?” Hinh Vũ cho là mình nghe nhầm.

“Cô đã có Thượng Đông, vì sao còn muốn đi tra tấn một người tàn tật?” Thu Hồng dứt khoát nói ra hết.

Hinh Vũ ngẩn ngơ. Thì ra cô ta coi anh như vậy. Đau lòng không thôi, lúc lâu mới nói: “Tôi không có.”

“Cô không có? Anh ấy vì đuổi theo cô, chân bị thương vì ngã. Cô nhất định đã nói lời gì đó rất khó nghe, anh ấy hiện giờ ở trong phòng đang rất khó chịu. Cô còn không để anh ấy yên, vì sao…”

Hinh Vũ hoảng sợ không nói nên lời. Thảo nào vừa rồi anh khập khiễng đến như vậy. Cô liền chạy ra ngoài.

Thu Hồng càng thêm tức giận. Cô ta muốn làm gì? Muốn đến tra tấn anh ấy sao?

Vừa rồi Mạnh Phi trở về phòng ngủ, chân bước đi khập khiễng, không nói năng gì, rõ ràng là đã khóc. Mặc dù trên mặt đã lau sạch nước mắt, nhưng đôi mắt đỏ ửng và vẻ mặt thương tâm rất rõ ràng.

Thu Hồng đau lòng đứng lên, “Mạnh Phi, anh làm sao vậy?”

Mạnh Phi hít sâu một hơi, mới có thể mở miệng nói, “Không có gì.”

“Chân anh làm sao vậy?”

“Không có gì. Vừa mới ngã.”

“Em giúp anh nhìn một chút.”

“Không. Em đi đi. Để tự anh làm.”

Trong sự bình tĩnh của anh lộ ra sự tuyệt vọng, khiến Thu Hồng cảm thấy đáng sợ.

“Mạnh Phi…”

“Em đi đi.”

“Chúng ta là bạn bè.”

“Cô đi đi.”

Anh không còn là người đàn ông trầm tĩnh ôn hòa vừa rồi nữa. Sự tổn thương trong lòng anh rõ ràng sâu sắc hơn so với sự đau đớn trên đùi.

Thu Hồng đành rời đi. Thật sự cô ta rất ghét Hinh Vũ. Tra tấn Mạnh Phi như thế. Một người tốt. Một người tàn tật. Một người tàn tật đối xử với cô ta vô cùng tốt.

Hinh Vũ chạy một mạch đến Tây 4. Đứng trước cửa phòng 205, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong không có tiếng động gì.

Cô đẩy cửa ra đi vào. Biết rõ Mạnh Phi đang ngồi trên giường, phía sau rèm. Anh đã cởi chân giả ra, đang tựa vào giường. Chân giả để trên mặt bàn phía đầu giường, phần bảo hộ phía trên loang lổ vết máu. Tim của cô đau đớn.