Chương 98

Là ai nói, chỉ cần nỗ lực trong cuộc sống thì nhất định sẽ thành công? Giờ phút này Thu Hồng mới hiểu được, trong cuộc sống chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân luôn luôn là không đủ. Giống như chuyện này, cô vất vả nỗ lực, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nuốt máu.

“Xin lỗi, giáo sư Vương.” Bị người khác khi dễ, còn phải xin lỗi. Lòng cảm thấy lạnh.

“Không có việc gì. Cô biết em tuổi còn trẻ, chưa biết những điều này.” Giáo sư Vương đại nhân đại lượng.

“Cảm ơn cô, em đi trước.” Cô đứng dậy tạm biệt.

Ra khỏi khu kiến trúc, trực tiếp đến Tây 4 tìm Mạnh Phi. Việc khẩn cấp trước mắt là mượn tiền. Ngày mai còn có cơm ăn.

Trên đường đi, cô hơi ngạc nhiên vì mình không khóc. Là khóc không ra nước mắt, hay là biết rõ khóc cũng như không?

Mạnh Phi không ở trong phòng, phòng 205 khóa cửa. Cô chỉ có thể đi xuống tầng, đứng trước cửa Tây 4 chờ anh.

Chờ không bao lâu, Mạnh Phi trở về. Nhìn thấy Thu Hồng, hơi ngạc nhiên, “Thu Hồng, có chuyện gì sao?”

Cô gật đầu.

Nhìn vẻ mặt cô buồn rầu, Mạnh Phi nói: “Đi lên rồi nói đi.”

Thu Hồng theo anh vào Tây 4, từ từ lên tầng. Anh chống gậy bên người, bước đi thong dong khiến cho cô cảm thấy an tâm.

Vào phòng 205, Mạnh Phi mời Thu Hồng ngồi xuống. Anh chậm rãi ngồi xuống phía đối diện, cất gậy, “Có chuyện gì?”

Nghe giọng nói dịu dàng của anh, vành mắt cô chợt đỏ, “Không có gì, chỉ muốn tìm anh mượn ít tiền.”

“Bao nhiêu?”

“Một trăm đồng.”

“Đây là ba trăm đồng, em cầm lấy dùng đi.”

Viền mắt Thu Hồng hiện lên ánh nước.

“Có phải là không đủ hay không?”

Nhìn vẻ mặt anh ân cần, nước mắt Thu Hồng không nhịn được chảy xuống.

“Em đừng khóc. Nói cho anh biết, cần bao nhiêu tiền?” Mạnh Phi biết, lòng tự trọng của Thu Hồng rất lớn. Nếu không phải là bất đắc dĩ, sẽ không mở miệng mượn tiền mình.

“Không phải vì tiền.” Thu Hồng nghẹn ngào nói.

“Vậy thì vì sao?”

Thu Hồng tiếp tục khóc.

“Nói cho anh biết. Anh nhất định sẽ cố gắng giúp em.” Nhìn cô khóc như mưa, Mạnh Phi rất thông cảm.

Thu Hồng khóc kể lại chuyện hôm nay mình bị ức hϊếp như thế nào.

Mạnh Phi cảm thấy thương xót. Vào năm ba đại học, giáo sư Vương đã dạy anh, đối với anh rất khách sáo và quan tâm. Không nghĩ tới lại làm ra chuyện như vậy. Anh nhất thời không biết nói gì cho phải.

Thu Hồng nói xong, nhớ lại nửa tháng này, hết lòng hết sức, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bị người ta chiếm đoạt, cô còn phải nén giận, đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì. Nằm rạp xuống bàn học trước mặt, vùi đầu nức nở.

“Thu Hồng, đừng khóc, đừng khóc.” Mạnh Phi khuyên, nhìn cô khóc không thể kiềm lại, chỉ có thể đứng dậy. Gậy cũng không cầm, đi đến bên người cô, vỗ nhẹ vai cô, “Trời không tuyệt đường của con người. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, có được không?”

Hinh Vũ nhẹ nhàng gõ cửa. Không có ai trả lời. Nghe được bên trong có tiếng nói, liền nhẹ đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Thu Hồng dựa vào bàn, mà Mạnh Phi đang vỗ nhẹ vai cô ấy, dịu dàng nói: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, có được không?”

Cô dường như nhìn thấy hình ảnh kinh khủng nhất, trong chớp mắt mặt trắng bệch, mở to hai mắt, nhìn Mạnh Phi, bờ môi run rẩy, nói không ra lời.

Cuối cùng, quay người chạy ra khỏi phòng 205.

Thu Hồng nghe được có người tiến vào, ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng Hinh Vũ. Sau đó là bóng lưng Mạnh Phi loạng choạng đuổi theo. Quay đầu lại, thấy gậy của anh đang tựa ở cạnh bàn. Lòng cô hơi chua xót. Vì sao mỗi lần Mạnh Phi vừa thấy Hinh Vũ, tâm trạng liền hỗn loạn, bất chấp không quan tâm đến điều gì?

Cô có một đôi mắt biết nói. Nói lên sự thất vọng và đau lòng sâu tận trong tim.

Mạnh Phi nhất thời ngây người, nói không ra lời, cho đến khi thấy Hinh Vũ quay người chạy khỏi phòng 205. Tâm trạng anh trở nên hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, “Hinh Vũ.”

Cố gắng hết sức di chuyển hai chân, đi như chạy. Phần còn lại của chân bị cụt nhức nhối mà đau đớn. Lúc này anh mới phát hiện mình không mang theo gậy chống. Anh mặc kệ, cố gắng liều mạng chạy về phía trước.

Luống cuống xuống tầng, từng bước khập khễnh, ngã trên cầu thang. Cơn đau nhức dữ dội từ phần còn lại của chân cụt truyền đến, toàn thân run rẩy. Đứng lên, tiếp tục đuổi theo. Mỗi một bước trên đùi đau như dao cắt. Xem ra chân giả đã bị lỏng. Thế nhưng anh không quan tâm. Bây giờ cái gì anh cũng không quan tâm.

Đuổi theo đến khi ra khỏi Tây 4, trông thấy cô ở phía trước bước đi rất nhanh, anh lớn tiếng gọi: “Hinh Vũ, chờ anh một chút.”

Hinh Vũ dừng bước lại.

Mạnh Phi bước nhanh đến bên cô. Đùi phải đau nhức dữ dội, chân khập khiễng vô cùng.

Hinh Vũ xoay người lại, đối mặt với anh.

“Em tìm anh có chuyện gì không?” Bởi vì căng thẳng, tim Mạnh Phi đập dữ dội.

“Không có chuyện gì.” Vẻ mặt Hinh Vũ hờ hững. Cô đang tức giận, giận anh những ngày này không tới tìm cô, giận chính mình vì không chịu được mà đi tìm anh, giận anh ở cùng với Thu Hồng, lại còn, còn thân mật như vậy…