Chương 97

Trước khi đi, chuẩn bị xếp bản vẽ trên bàn lại.

Giáo sư Vương nhàn nhạt nói: “Trước tiên cứ để lại. Để cô xem một chút.”

Thu Hồng nói cảm ơn lần nữa, tạm biệt rồi rời đi. Trên đường trở về phòng, hận không thể nhảy lên.

Nửa tháng sau, ngoại trừ đi học, làm bài tập, thi cử, sau khi thất bại trong lần nấu cơm kia, thì cuối cùng đã có một lần thành công. Tất cả thời gian Thu Hồng đều dùng để thiết kế nhà trẻ. Đúng vậy, không chỉ là vẽ, mà là thiết kế.

Cô ngạc nhiên phát hiện, giáo sư Vương lấy thiết kế của cô làm cơ sở, chỉ sửa đổi một chút. Một mặt nào đó cô cảm thấy tự hào, một mặt nào đó càng thêm biết ơn Mạnh Phi giúp đỡ học kỳ trước và giáo sư.

Trong thời gian này, cô lại tìm Mạnh Phi mấy lần, hỏi một ít vấn đề liên quan đến thiết kế. Mạnh Phi kiên nhẫn trả lời. Anh luôn luôn điềm đạm như vậy, trầm tĩnh như vậy. Hơn nữa, đưa ra nhiều ý kiến sáng tạo. Vấn đề gì anh đều có thể nghĩ cách giải quyết giúp bạn.

Thu Hồng biết rõ cô có thể tin tưởng Mạnh Phi. Không nhịn được mà lén nói cho anh biết. giáo sư Vương phần lớn là dùng thiết kế của cô. Cô không chỉ trợ giúp vẽ bản thiết kế, mà quan trọng hơn là cô thật sự đang thiết kế. Giáo sư Vương yêu cầu cô làm số liệu mới và sửa đổi vài chỗ, sau đó yêu cầu cô tính toán một lần nữa, và vẽ lại sơ đồ phác thảo. Giáo sư Vương đã kiểm tra và đồng ý phê duyệt, cô sẽ vẽ bản thiết kế chính thức.

Mạnh Phi vui mừng cho cô, khen ngợi cô, khiến cô thấy rất vui. Mạnh Phi nhắc nhở cô đừng để quá mệt mỏi, chú ý thân thể, cô càng cảm động muốn khóc. Cô phát hiện cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, có chuyện gì, chỉ nói với anh.

Trong nửa tháng này, mịt mù trời đất, mất ăn, mất ngủ. Giáo sư Vương yêu cầu rất cao, vẽ rồi lại vẽ, sửa rồi lại sửa. Mắt suýt bị hỏng, thân thể mệt rã rời. Đầu tháng tư, cuối cùng bản vẽ thiết kế cũng hoàn thành.

Đêm hôm đó, trong phòng làm việc giáo sư Vương, giao bản vẽ thiết kế cuối cùng.

Giáo sư Vương xem lại một lần nữa, dường như rất vui mừng, cảm ơn Thu Hồng.

Thu Hồng kích động không ngừng. Trong thời gian này cô không đi làm thêm, chỉ dựa vào số tiền ít ỏi gửi trong ngân hàng sống qua ngày. Hiện giờ đã hết gạo sạch đạn, không thể không hỏi về chuyện tiền nong.

Giáo sư Vương có vẻ hơi mất hứng khi cô nói về chuyện tiền nong, nhưng rất nhanh thứ lỗi vì cô không có kinh nghiệm không hiểu chuyện, “Thiết kế hoàn thành, phải đợi đối phương nghiệm thu. Nghiệm thu đạt yêu cầu, mới có thể trả tiền.”

Lòng Thu Hồng chìm xuống, “Vậy phải chờ bao lâu ạ?”

“Ít nhất là hai ba tháng, lâu hơn là nửa năm một năm, thậm chí lâu hơn.”

Lòng Thu Hồng tiếp tục chìm xuống. Xem ra, cô phải mượn tiền sống qua những ngày này. Cho dù cô trốn học đi làm thêm, từ thứ hai đến thứ năm, cũng sẽ không có nhiều người đến vẽ chân dung.

Từ nhỏ mượn gạo mượn muối nhận hết sự khinh bỉ và sỉ nhục, tự nói với mình sau này sẽ không mượn tiền. Mấy năm nay dù khó khăn thế nào cô đều làm được, không nghĩ tới sớm như vậy mà đã trở về như trước.

Thực ra, có thể mượn cũng chỉ có Mạnh Phi. Cô biết rõ anh không xem thường cô. Điều này khiến cô hơi an tâm. Nhưng dù là Mạnh, thì cũng chỉ là mượn. Khi lấy được tiền bản thiết kế, cô sẽ trả lại.

“Em có thể nhận được bao nhiêu tiền?”

“Em chỉ vẽ bản thiết kế, cô sẽ đưa em ba trăm đồng.” Giáo sư Vương trả lời rất nhanh.

Lòng Thu Hồng hoàn toàn chìm xuống vực sâu. Giọng cô run run, “Đây là em thiết kế…”

Giọng nói giáo sư Vương đột nhiên nghiêm khắc, “Cái gì mà em thiết kế? Đừng nói đùa. Đây là thiết kế của cô, em chỉ vẽ lại.”

Thu Hồng giương măt đờ đẫn, nói không ra lời.

“Người trẻ tuổi quan trọng là học tập, tích lũy kinh nghiệm từng ít một. Đừng sớm nghĩ ngợi tranh danh đoạt lợi như vậy.”

Sương mù trong mắt Thu Hồng dâng lên. Cô trợn to hai mắt, cắn chặt môi dưới, không cho nước mắt chảy xuống. Em vì ấm no, không phải vì danh lợi.

Thấy cô không nói lời nào, giáo sư Vương nhắc nhở cô, “Môn thiết kế năm ba là cô dạy. Em biết đấy, đây là môn bắt buộc. Cố gắng học cho tốt. Cô sẽ không bạc đãi em.”

Thu Hồng nghe trong giọng nói cô ta rõ có ý đe dọa rõ ràng. Còn muốn bạc đãi như thế nào nữa?

“Em có nền móng không tồi. Sau này có thể thi làm nghiên cứu sinh của cô. Dù là thi giáo viên khác, cô cũng có thể đề cử giúp em.”

Thu Hồng nghe được đây vẫn là đe dọa.

Không mạnh bằng người ta, giận mà không dám nói gì. Nước mắt chảy ngược vào trong lòng.

Đột nhiên cô hiểu rõ vì sao giáo sư Vương hỏi mấy vấn đề kia. Em là người nơi nào, trong nhà còn ai, vì sao thi vào đại học H, trong trường có quen ai hay không? Chính mình còn thấy biết ơn sự quan tâm của giáo sư, thật sự ngây thơ hết sức.