Chương 96

Cuối cùng thiết kế kia của cô được 95 điểm, là điểm cao nhất lớp. Cô vui vẻ đến mấy ngày, đối với số phận trong tương lai của mình cuối cùng cũng có chút lòng tin.

Bài tập sinh viên kiến trúc học rất nặng, thời gian eo hẹp. Bởi vì cuối tuần phải đi làm thêm kiếm tiền, dường như tất cả thời gian ở trường Thu Hồng đều dùng để học tập. Như vậy mới giữ vững được thành tích và học bổng. Cô biết, nếu như cô có cơ hội giúp giáo sư Vương vẽ bản thiết kế, cô sẽ không có thời gian đi làm thêm.

Trên thông báo nói sẽ có tiền công vẽ bản thiết kế, cô tin rằng chuyện tiền nong sẽ không có vấn đề gì. Tuy không biết là bao nhiêu tiền, nhưng đây là giáo sư trong khoa, nhất định sẽ không đối xử tệ với sinh viên. Dù thế nào đi nữa, kiếm tiền sẽ không vất vả hơn so với vẽ chân dung trên đường. Hơn nữa, không cần lo lắng sẽ bị người ta ức hϊếp. Mặt khác, vẽ bản thiết kế như vậy, có thể học hỏi thêm về thiết kế từ giáo sư, quả thực rất tốt.

Thu Hồng vô cùng kích động. Hiện giờ, cô chỉ sợ quá nhiều người nộp đơn, giáo sư Vương sẽ coi thường cô.

Ngay chiều hôm đó, cô mang theo bản vẽ thiết kế nhà trẻ học kỳ trước, gõ cửa phòng làm việc của giáo sư Vương.

Vương Chân Tinh khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tóc ngắn, trông hơi giống đàn ông. Cô ta dạy năm ba đại học môn thiết kế. Chồng làm trong viện thiết kế ở Vũ Xương. Hai vợ chồng mở một công ty thiết kế. Làm việc dưới cô ta có năm nghiên cứu sinh. Nhưng mà, hiện giờ bọn họ đều thiết kế hạng mục khác quan trọng hơn cho bà ta. Hạng mục thiết kế cho nhà trẻ này, thật sự rất nhỏ, tiền thiết kế chỉ 5 vạn. Cô ta dự định chỉ thiết kế đơn giản, nên tìm sinh viên chưa tốt nghiệp hỗ trợ vẽ bản thiết kế.

Sinh viên gõ cửa đi vào bà ta không biết. Hỏi ra thì là đại học năm hai, tên là Diệp Thu Hồng.

Vương Chân Tinh thấy vậy liền không có hứng thú. Năm hai đại học có thể vẽ bản thiết kế, nhưng kỹ năng còn chưa thuần thục. Tốt nhất là sinh viên năm ba năm tư. Cô ta nói thẳng cho Thu Hồng biết.

Thu Hồng rất thất vọng. Có nhiều giáo viên đã từng khen bản thiết kế của cô. Nhưng cô biết rõ, dù cô là sinh viên giỏi nhất năm hai đại học, thì bản vẽ thiết kế cũng không thể so với rất nhiều sinh viên năm ba năm tư. Nhưng nếu đã đến đây, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Cô mở bản vẽ ra, đặt lên bàn làm việc trước mặt giáo sư Vương, “Giáo sư Vương, đây là bản thiết kế nhà trẻ học kỳ một của em. Cô có thể xem một chút hay không?”

Vương Chân Tinh cố nhẫn nại, miễn cưỡng liếc mắt nhìn. Nhưng thật không ngờ, hai mắt sáng lên.

Cô ta thản nhiên không nói tiếng nào, nhìn kỹ bản vẽ. Thiết kế mới lạ độc đáo hoàn thiện, bản vẽ sạch sẽ chỉnh tề. Chỉ cần tính lại số liệu, sửa đổi một chút, vẽ lại bản thiết kế, liền có thể xem như là thiết kế mới của cô ta. Cô ta đã nhiều năm không thiết kế nhà trẻ. Đối với cô ta mà nói đấy không phải việc khó, nhưng cần phải dành nhiều thời gian, tìm tư liệu, tính toán số liệu, thiết kế bản vẽ sơ bộ,… Bản thiết kế của Thu Hồng có thể tiết kiệm rất nhiều công việc của cô ta. Hơn nữa, cô nữ sinh này chắc chắn là sinh viên giỏi nhất năm hai đại học.

Vương Chân Tinh ngẩng đầu lên, bắt đầu hỏi mấy vấn đề.

Không, không phải hỏi về vấn đề thiết kế nhà trẻ. Mà là vấn đề của cô. Thu Hồng hơi ngạc nhiên.

Em là người nơi nào? Trong nhà còn có ai? Tại sao em thi vào đại học H, có quen biết ai trong trường hay không?

Thu Hồng trả lời từng câu một. Trong lòng vô cùng biết ơn sự quan tâm của giáo sư.

Vương Chân Tinh yên tâm bỏ xuống lấn cấn trong lòng, “Thực ra, cô muốn tìm một sinh viên năm tư. Không thì cũng phải năm ba. Nhưng nhìn bản vẽ thiết kế nhà trẻ của em, đã có chút kinh nghiệm trong thiết kế nhà trẻ. Hơn nữa, bản vẽ khá nghiêm túc. Đương nhiên kỹ thuật còn hơi kém, cần nâng cao. Như vậy đi, trước tiên cô sẽ thử làm cùng em xem sao.”

Thu Hồng mừng rỡ vô cùng. Cô rất muốn hỏi về chuyện tiền công, bởi vì cái đấy liên quan đến vấn đề no đói của cô. Tiền quyên góp đã tiêu hết khi bà nội nằm viện phẫu thuật. Cô gần như đã dùng hết tiền để dành mới chôn cất được cho bà nội. Quay về trường vẫn liều mạng đi làm thêm, nhưng cũng không còn lại được mấy. Nhiều nhất chỉ kiên trì được một tháng.

Do dự phân vân, cuối cùng cũng không hỏi. Giáo sư Vương hoàn toàn không muốn làm với sinh viên năm hai, bây giờ phá lệ thử, sao cô dám nói nhiều? Cô tin tưởng giáo sư Vương. Bà ta là giáo sư ở đại học H cơ mà!

Thu Hồng cảm ơn giáo sư Vương cho cô cơ hội. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ cố gắng, không phụ lòng tín nhiệm của giáo sư Vương.