Chương 95

Ngồi cạnh Mạnh Phi, trong lòng hơi có cảm giác khác thường. Gắp thức ăn cho anh mấy lần, nhìn anh đỏ mặt, tim cô đập thình thịch. Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

Thế mà, Nhậm Hinh Vũ, chỉ là một đêm, cô ấy vẫn là nhân vật chính.

Cô ấy cái gì cũng không biết. Tay chân lại vụng về, cuối cùng cắt vào tay, biết bao nhiêu là chuyện? Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ ngoài da. Trên tay nhiều mạch máu, máu chỉ chảy nhiều và nhanh một chút. Nhìn thì khϊếp sợ, nhưng căn bản là không sao. Thượng Đông và Mạnh Phi luống cuống tay chân, dáng vẻ như hồn phi phách tán khiến cho người ta không chịu nổi. Những người khác vẻ mặt đều lo lắng.

Lúc Mạnh Phi đứng dậy, làm rơi cây gậy, nhưng anh không nhận ra. Anh dứt khoát chạy đến, sự khập khiễng nhìn thấy rất rõ. Thượng Đông chạy như điên đi lấy thuốc, Mạnh Phi thay thế ấn chặt miệng vết thương. Thương yêu và căng thẳng trong mắt anh người mù lòa cũng nhìn thấy được. Mạnh Phi cả người run rẩy. Choáng váng vì máu sao? Tôi thấy choáng váng vì cô ta thì có!

Cứ nghĩ rằng Thượng Đông và Hinh Vũ đi thì mọi người có thể tiếp tục, không ngờ Mạnh Phi nói thấy chóng mặt, cầm gậy cô nhặt lên hộ anh, ai cũng không nhìn, liền rời đi. Giai Tuệ và Nhược Thanh lập tức cũng nói tớ ăn xong rồi. Triết Bình và Văn Kiệt gắp hai lần cũng đặt đũa xuống.

Thu Hồng xị mặt xuống, nhìn thức ăn còn đầy trên bàn. Cô bận trước bận sau, tay chân không ngừng nấu mấy tiếng đồng hồ, lại chẳng bằng cái nhíu mày của cô ta. Trong lòng Thu Hồng tức giận khó chịu, lần đầu tiên thật sự căm hận Hinh Vũ.

Cô chăm chỉ cố gắng hơn cô ta, cô chịu được vất vả cực khổ hơn cô ta. Đúng vậy, xuất thân cô không bằng cô ta. Nhưng ngoại trừ xuất thân ra, cô cảm thấy mình không kém hơn cô ta. Thậm chí thành tích của cô tốt hơn, càng có khả năng, hấp dẫn hơn cô ta. Tại sao? Tại sao dù cô đã che dấu xuất thân, kết quả cũng vẫn như nhau? Nam sinh khẩn trương vì cô ta, không nhìn thấy cô. Chẳng lẽ thật sự cô ta trời sinh đã có mệnh tiểu thư, mà cô trời sinh có mệnh đầy tớ, như thế nào cũng không thể thay đổi được?

Thu Hồng thực sự không hiểu nổi, vì sao nhiều nam sinh ái mộ Hinh Vũ như vậy, đặc biệt là Thượng Đông và Mạnh Phi. Thượng Đông thì không cần nói, cả đại học H ai cũng biết anh ta thích Hinh Vũ, theo đuổi cô ta. Thu Hồng đã nhìn thấy bọn họ tình cảm đối diện nhau, ôm nắm tay nhau, biết rõ bọn họ đã quen nhau. Còn về Mạnh Phi, vì sao anh đối với cô ta lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ anh cũng thích cô ta? Thế nhưng, cô ta xinh xắn nhỏ nhắn, sao thích anh đây? Cho dù không có Thượng Đông, cô ta cũng không thể nào thích anh. Tuy anh giỏi giang hơn người, nhưng dù sao anh cũng tàn tật. Hy vọng cô ta sẽ không khiến anh tổn thương…

Thu Hồng nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng vừa chua xót vừa đau vừa hận.

Mạnh Phi chậm rãi đi về Tây 4. Từ từ lên tầng. Từ từ rửa tay. Sau đó lại từ từ đi về phòng 205. Mở cửa. Đóng cửa. Ngồi xuống. Tất cả đều giống như thường ngày.

Chỉ là, sau khi ngồi xuống, anh không giống như bình thường nhẹ nhàng đặt gậy xuống. Anh nắm chặt gậy ở trong tay, nhìn vài giây, sau đó, dùng hết sức lực toàn thân, ném nó thật mạnh. Cây gậy “Cạch” một tiếng nện ở trên tường.

Anh cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, thật lâu vẫn không nhúc nhích…

Thượng Đông vừa vào cửa, Mạnh Phi lập tức hỏi, “Cô ấy sao rồi?”

“Bệnh viện đã rửa sạch vết thương, tiêm phòng uốn ván. Khoảng hai tuần vết thương mới có thể khép lại, trong thời gian này tránh không để vết thương chạm vào nước.”

Mạnh Phi lặng im không nói. Tim càng đau đớn. Thất vọng cũng càng sâu…

** Vân Nam bạch dược: Sản phẩm này là bột màu vàng xám tới màu vàng nâu; có mùi thơm lạ, vị hơi mát, và có cảm giác tê lưỡi, vỏ là hình cầu màu đỏ hoặc viên nước hình cầu, mặt cắt thể hiện màu lá cọ hoặc màu nâu; khí nhẹ, vị hơi đắng.

Lối vào tầng một khu kiến trúc có một bảng thông báo. Trên bảng thường xuyên dán đầy giấy thông báo. Các thông báo về tọa đàm, thi đua, thông báo về hoạt động. Rực rỡ muôn màu đủ loại.

Ngày đầu tiên nhập học sau kỳ nghỉ đông, Thu Hồng thấy trên bảng thông báo có dán một thông báo. Phó giáo sư Vương Chân Tinh khoa kiến trúc có một thiết kế hạng mục nhà trẻ, muốn tìm một sinh viên hỗ trợ vẽ bản thiết kế, có thù lao.

Tim Thu Hồng khẽ động. Sinh viên năm thứ hai khoa kiến trúc đã bắt đầu chính thức thiết kế. Bắt đầu là thiết kế đơn giản. Mà chủ đề lựa chọn thiết kế năm hai của cô là nhà trẻ. Cô vốn là người cực kỳ chăm chỉ và chịu khó, bản thiết kế đầu tiên của cô, cô bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết. Cô thường xuyên xin giáo viên thiết kế chỉ bảo, trong số các sinh viên cô là người hỏi nhiều vấn đề nhất. Cũng lén hỏi Mạnh Phi vài lần, Mạnh Phi nói với cô rất nhiều ý kiến quý giá.