Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô ấy chẻ mía trúng vào tay.” Thượng Đông lớn tiếng nói.

Sắc mặt Mạnh Phi trắng bệch, cả người run rẩy, thật vất vả mới lấy lại giọng, nói: “Nhanh lên đi bệnh viện…”

Thượng Đông ngắt lời anh, “Bệnh viện quá xa. Bây giờ phải cầm máu đã.”

Trong mắt Mạnh Phi tràn đầy sợ hãi, run rẩy lấy khăn tay trắng như tuyết từ trong túi quần ra.

Tay trái Thượng Đông ấn xuống miệng vết thương, tay phải cầm khăn tay, đặt lên trên vết thương, lập tức khăn tay như bị nhuộm biến thành màu đỏ, nhìn mà giật mình.

“Có đau hay không?” Thượng Đông hỏi.

Hinh Vũ lắc đầu. Cô bắt đầu trấn tĩnh lại. Rất đau, nhưng không thể khiến Thượng Đông và mọi người lo lắng.

“Trong phòng anh có Vân Nam bạch dược**. Để anh đi lấy. Cậu ấn chặt vào.” Thượng Đông nói với Mạnh Phi. Tây 4 cách đây không xa.

Mạnh Phi ấn chặt vết thương, Thượng Đông buông tay chạy đi lấy thuốc.

Hinh Vũ nhìn ngón tay thon dài của Mạnh Phi. Anh ấn rất chặt. Lòng bàn tay ấm áp. Nhưng tay anh run lên nhè nhẹ, tay cô cũng run theo.

Hinh Vũ ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh. Anh cũng đang nhìn cô. Trong mắt đầy quan tâm khiến cho cô ấm áp.

“Em có đau hay không?” Giọng nói anh khàn khàn.

Cô vốn định lắc đầu. Nhưng nhìn anh nhíu chặt lông mày và trong mắt đầy đau đớn thương yêu, trong lòng cô bất chợt thấy mềm mại..., gật đầu.

Mới vừa rồi còn hốt hoảng sợ hãi, bây giờ tay được anh nắm lấy, cô thấy vô cùng yên tâm. Máu đã thấm ra bên ngoài, nhưng không còn chảy ra nhiều nữa.

Bọn họ cứ đứng như vậy mà nắm tay nhau, nhìn chăm chú vào mắt nhau. Trời đất yên tĩnh, thời gian ngừng trôi. Người xung quanh đang nói gì bọn họ đều không nghe thấy.

Tây 4 không xa lắm, Thượng Đông thẳng một đường chạy như điên. Ba bốn phút đã trở lại. Tay cầm một cái lọ nhỏ.

“Được rồi,” Thượng Đông nói với Mạnh Phi.

Mạnh Phi dường như không nghe thấy, nắm chặt tay Hinh Vũ không buông.

“Mạnh Phi, buông tay ra đi.” Thượng Đông sốt ruột, giọng rất lớn, đồng thời không khách khí chen người vào. Mạnh Phi lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống. Hinh Vũ nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay kia ra nắm lấy cánh tay của anh.

Mạnh Phi nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy đau xót không biết làm thế nào. Cuối cùng bàn tay nắm chặt cũng từ từ buông ra.

Một lần nữa Thượng Đông lại nắm chặt tay Hinh Vũ, bắt đầu bôi thuốc cho cô. Một lọ Vân Nam bạch dược anh ta đổ hơn nửa lọ còn chưa dừng lại.

“Thượng Đông, được rồi.” Hinh Vũ nhìn Mạnh Phi yên lặng bên cạnh, trong lòng không biết làm thế nào. Cô không thể rút tay mình ra khỏi tay Thượng Đông. Cô liền muốn khóc.

Cuối cùng máu cũng ngừng chảy.

Thượng Đông nói: “Chúng ta đi bệnh viện.”

“Cầm máu rồi, nên không cần đi chứ?” Hinh Vũ hỏi.

“Đương nhiên là phải đi.” Thượng Đông và Mạnh Phi đồng thời nói.

Hinh Vũ nhìn Thượng Đông, rồi lại nhìn Mạnh Phi. Sắc mặt hai người này đều không tốt. Sự căng thẳng và lo lắng trong mắt không vơi đi chút nào.

“Đến để cho bác sĩ nhìn xem.” Thượng Đông nói.

“Đến để tiêm vắc-xin uốn ván.” Mạnh Phi nói.

Đột nhiên Thượng Đông để ý thấy sắc mặt Mạnh Phi tái nhợt, thân thể khẽ run, hơi ngạc nhiên, “Cậu có khỏe không?”

“Tớ không sao. Chỉ là nhìn thấy máu có chút choáng váng.” Mạnh Phi nhàn nhạt nói. Choáng váng vì nhìn máu cô.

“Các cậu đi nhanh đi.” Anh nói tiếp. Anh rất muốn đi, nhưng từ đây đến bệnh viện trường, phải đi từ tây sang đông. Thượng Đông và Hinh Vũ đi nhanh cũng phải mất 20 phút. Chỉ sợ đợi anh đến nơi, bọn họ không chỉ băng bó xong xuôi, mà có khi còn quay về luôn rồi. Hơn nữa, có Thượng Đông ở đó, thì đâu cần đến anh?

Nhược Thanh và Giai Tuệ đều nói: “Tớ cũng đi.”

Hinh Vũ ngăn cản, “Không cần. Máu đã ngừng chảy rồi, chỉ cần băng bó sơ qua là được.”

Thượng Đông lớn tiếng tuyên bố, “Anh đi là được rồi. Mọi người tiếp tục ăn đi.”

Hinh Vũ nhìn về phía Mạnh Phi. Vẻ mặt anh đau đớn, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Cô chẳng biết nói gì cho phải, chỉ có thể đi theo Thượng Đông ra cửa.

Nhìn bọn họ đi ra, đột nhiên Mạnh Phi cảm thấy vô cùng suy sụp.

Trên tay vẫn còn máu và độ ấm của cô. Trong phòng có cái bể nước nhỏ, nhưng anh lại đi từng bước đến bên cạnh bàn, cầm gậy chống, nói với mọi người: “Xin lỗi, tớ hơi chóng mặt, tớ về trước.” Sau đó đi ra cửa.

5 phút trước Thu Hồng còn hết sức phấn khởi. Từ nhỏ đã cắn chặt răng, đau khổ đấu tranh. Cả đời chưa từng bước lên sân khấu***. Ngày hôm nay được làm nhân vật nữ chính một lần.

***Ý nói là chưa từng làm vai chính (được mọi người chú ý) trong cuộc sống.

Vừa rồi lúc nấu ăn, bốn người nam sinh đó không ngừng khen cô khéo tay. Ba người bạn cùng phòng thì nhìn cô với ánh mắt khâm phục ao ước. Lúc ăn cơm, mọi người lại ca ngợi không dứt. Chưa bao giờ cô vui vẻ như hôm nay. Cô càng không ngừng kêu mọi người ăn nhiều hơn một chút. Bọn họ ăn càng nhiều, cô càng vui.
« Chương TrướcChương Tiếp »