Chương 92

Thu Hồng chuẩn bị gần xong, kêu Hinh Vũ, “Bật bếp giúp tớ.”

Hinh Vũ lên tiếng trả lời “Được.”, vặn nút bật bếp, thế nhưng không lên lửa. Nhìn lại biểu tượng trên nút, đúng mà, ngược chiều kim đồng hồ là mở. Thử lại, vẫn không được. Cô hơi sốt ruột, càng không ngừng xoay tròn nút mở, lửa vẫn không bật lên.

Thu Hồng quay đầu lại, khó hiểu hỏi, “Bếp còn chưa bật lên?”

Hinh Vũ xấu hổ, “Không biết có chỗ nào không đúng.” Cô làm lại lần nữa cho Thu Hồng xem.

Thu Hồng nhìn cô, cảm thấy không thể tin nổi, bước một bước tới, “Phải ấn xuống rồi vặn chứ.” Cô ấy ấn nút xuống, rồi vặn, lửa bật lên.

Thấy Mạnh Phi ở cách đó không xa nhìn cô và Thu Hồng, Hinh Vũ xấu hổ vô cùng, tâm tình đang tốt mất hơn phân nửa.

Thu Hồng cực kỳ thuần thục xào xong một món ăn.

Hinh Vũ vội vàng rửa nồi. Hết sức cẩn thận, rửa rất sạch sẽ. Việc khác không biết làm, rửa nồi còn biết đi.

Rửa xong đưa cho Thu Hồng. Thu Hồng nhận lấy rồi đặt trên bếp. Lập tức nước văng khắp nơi.

Thu Hồng sợ hãi kêu lên. May mà không bắn lên mặt. Cô ấy cau mày nói với Hinh Vũ, “Nồi phải lau khô. Cậu làm như vậy rất nguy hiểm. May mà tớ chưa đổ dầu vào.”

Hóa ra đến rửa nồi mà cô cũng không biết làm. Khuôn mặt Hinh Vũ đỏ bừng nói: “Xin lỗi.” Cô đã không còn một chút tâm tình nào.

Cô gần như muốn chạy khỏi phòng bếp, nhưng cô biết là không thể. Cô chưa bao giờ vào bếp. Ở nhà đều là đầu bếp nấu ở phòng bếp, xong rồi do cảnh vệ đem qua phòng ăn. Hiện giờ Mạnh Phi biết cô tay chân vụng về, là một người không biết làm công việc nhà. Hinh Vũ cảm thấy vô cùng buồn bực.

Thu Hồng thật lợi hại. Làm đâu vào đấy, từng bước từng bước nấu xong bưng lên. Cá vền hấp, gà quay hạt dẻ, tôm xào rau cần, thịt băm nhồi đậu hũ, đậu phụ mapo**, rau cải xào chua cay, đậu cô-ve xào tái. Có mặn có chay, có rau có canh.

Toàn bộ thức ăn đã làm xong, Thu Hồng thở một hơi dài nhẹ nhõm, tay để phía sau xoa xoa thắt lưng. Tất cả mọi người nói vất vả rồi, vất vả rồi.

Mọi người ngồi xuống bàn. Thượng Đông ngồi bên trái Hinh Vũ. Thu Hồng ngồi bên phải Mạnh Phi. Bọn họ ngồi đối diện nhau. Những người còn lại ngồi vào hai bên còn trống trên bàn.

Mạnh Phi thật tâm khen ngợi Thu Hồng: “Em thật có khả năng.”

“Đúng vậy,” “Đúng vậy,” “Rất giỏi,” Các nam sinh lên tiếng phụ họa.

“Tớ thật hâm mộ cậu,” “Tớ muốn đi theo cậu học.” Các cô gái cũng vậy.

“Có gì đâu, có gì đâu.” Bởi vì mệt, cũng bởi vì phấn khích, mà hai má Thu Hồng ửng đỏ, đôi mắt sáng lên, xinh đẹp như một đóa hoa mẫu đơn.

Tay chân liên tục làm việc trong mấy giờ, hiện tại toàn thân đau nhức. Thế nhưng được mọi người thật lòng khen ngợi. trong lòng cô thật sự rất vui vẻ. Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Mạnh Phi, hai mắt tán thưởng, khen cô giỏi đầu tiên, trong lòng cô như được uống một ly mật ngọt. Cô cười nói với mọi người: “Các cậu ăn nhanh đi. Xem có ngon hay không.”

Mạnh Phi nói với cô: “Em ăn trước đi. Em vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

Thu Hồng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nghe giọng nói ôn hòa của anh, giống như ẩn chứa sự yêu thương và quan tâm, đáy lòng bỗng dưng dâng lên tình cảm ấm áp. Cô cầm lấy đôi đũa, gắp một con tôm lớn cho Mạnh Phi, “Ăn đi, nếm thử tay nghề của em thử xem.”

Mạnh Phi sửng sốt, giơ tay lên nhẹ ngăn cản, “Đừng khách sáo, để tự anh gắp.”

Cánh tay hai người đυ.ng vào nhau. Mạnh Phi cuống quít dời đi. Thu Hồng nhân tiện gắp tôm để vào chén anh. Mạnh Phi chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”

Hinh Vũ ngồi đối diện bọn họ, tất cả đều thấy rõ ràng. Đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Đồng thời hoàn toàn không còn hứng thú ăn uống. Hiện giờ, cô cảm thấy chủ ý tự nấu cơm là một ý tưởng rất ngớ ngẩn.

** Đậu phụ Mapo (Đậu phụ Ma bà) : là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Nguyên liệu chính là đậu phụ non và thịt băm. Ướp thịt với một chút dầu ăn và xì dầu trong vòng 20 phút để thịt ngấm đều. Đậu phụ cắt thành miếng nhỏ vừa ăn. Xào tỏi, ớt lên cho thêm tương đậu cay vào. Xào đến khi sốt có màu đỏ bắt mắt. Cho tiếp thịt băm vào xào đến khi chín. Đổ thêm nước dùng và nêm thêm gia vị. Rồi đổ đậu phụ vào, thêm ít bột bắp pha sẵn để sốt sánh lại. Để ra dĩa và dùng nóng.

Mạnh Phi ăn hết con tôm đó.

Thu Hồng xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy thế nào?”

Mạnh Phi nhìn cô mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Ngon.”

Đầu của bọn họ dựa vào rất gần, dáng vẻ thân mật.

Hinh Vũ cố gắng để kiềm chế tâm trạng không tốt của mình. Cô tự nói với mình ở trong lòng : Mày đã học năm hai đại học, không phải là đứa bé. Anh cũng không phải là mày, mày tức giận gì đây? Dù là tức giận, cũng nhất định không thể để cho người ta nhìn ra. Nếu không thì còn ra thế thống gì nữa?