Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những ngày nghỉ còn lại yên bình mà vội vàng trôi qua.

Ngày thứ ba sau khi khai giảng, buổi tối Hinh Vũ đến Tây 4. Quả nhiên chỉ có Mạnh Phi ở trong phòng ngủ.

Hai người chăm chú nhìn nhau. Thấy đôi mắt quen thuộc, cả hai vô cùng yên tâm và vui sướиɠ.

“Em khỏe không?”

“Em khỏe. Còn anh?”

“Anh khỏe.”

Mạnh Phi dời mắt trước, cầm lấy hai quyển sách mới trên mặt bàn đưa cho cô. Từ khi trở về trường học anh đã bắt đầu chờ cô.

Hinh Vũ nhận sách, “Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.”

“Em không khách sáo. Sách cũng không định trả tiền lại.” Hinh Vũ cười, đưa cho anh khăn quàng cổ, “Khăn quàng cổ này là người ta tặng. Rất lớn, lại mềm nhẹ và ấm áp. Anh có thể dùng để quàng cổ, cũng có thể khoác lên đùi chống lạnh khi ngồi.”

Mạnh Phi cảm thấy có một dòng nước ấm áp truyền khắp toàn thân. Anh nói cảm ơn và nhận lấy. Đêm hôm đó, liền bắt đầu sử dụng. Anh hết sức ngạc nhiên, khăn quàng cổ mềm nhẹ mà lại ấm áp như vậy. Trên đùi và trong lòng anh đều thật ấm áp.

Giữa Tây 10 và Tây 11 là một nhà để xe rất lớn. Bên trong có bốn lối đi ra. Hai bên là chỗ để xe đạp sinh viên. Mỗi bên có mấy trăm chiếc.

Đừng nghĩ nhà để xe lớn như vậy, nhưng bên trong luôn luôn chật kín xe. Đạp xe đi học hay đến ký túc xá, thường thì từng chiếc từng chiếc một đi, thật vất vả mới tìm được một chỗ trống nhỏ, phải kéo kéo đẩy đẩy hai chiếc bên cạnh, mới có thể đem xe mình chen vào. Mọi người đều sử dụng mọi cách để cất xe, nên không thể để ở một vị trí cố định.

Kết quả là, trong nhà để xe thường thấy nhất cảnh tượng sinh viên đi tới đi lui từ đầu này sang đầu khác tìm xe. Khi đó xe đạp không giống như bây giờ đủ loại kiểu dáng, năm màu sặc sỡ. Khi đó xe đạp phần lớn là màu đen, chỉ là trên các thanh ngang hoặc thanh nghiêng có chữ màu sắc rực rỡ “Vĩnh cửu” “Vĩnh cố” “Chim bồ câu”… Tóm lại, rất khó phân biệt. Trong nhà để xe thường xuyên có tiếng chửi rủa. Mỗi ngày đều xảy ra chuyện đi học muộn bởi vì không tìm được xe.

Phía trước nhà để xe là phòng bếp. Trong phòng bếp có một cái bếp gas, một bể nước nhỏ và một vài cái nồi cái chảo đơn giản. Bên kia phòng bếp là một cái bàn vuông, bốn phía là băng ghế dài, vừa đủ cho tám người ngồi.

Cuối tuần các học sinh có thể thuê phòng bếp để tự mình nấu cơm. Tiền thuê một lần là năm đồng.

Phòng ngủ hữu nghị mấy lần đã từng nói qua sẽ cùng nhau nấu cơm. Các nam sinh phòng 205 bỏ tiền, còn nữ sinh phòng 528 nấu nướng.

Tuy đã nói mấy lần, nhưng vẫn chưa thực hiện. Không phải bạn có tranh vẽ gấp, thì tôi phải làm mô hình. Nếu không phải quá muộn, thì phòng bếp cũng là bị người khác đặt trước. Thật vất vả mới sắp xếp được, đã đặt trước một tháng vào 4h chiều chủ nhật.

Tất cả mọi người rất hăng hái, bao gồm cả Hinh Vũ, tuy cô hoàn toàn không biết nấu cơm.

Thu Hồng, Nhược Thanh, Triết Bình và Văn Kiệt xung phong nhận việc ra chợ phía Đông mua đồ ăn. Có thịt cá gà tôm, còn có đậu hũ, đậu cô-ve và hành tây gừng tỏi, tóm lại là vô cùng đầy đủ. Triết Bình còn vác về cây mía lớn từ chợ đồ ăn.

Phòng 528 đến phòng bếp trước, mọi người bận rộn mở đồ ra.

Thu Hồng bắt đầu làm cá. Mọi người vừa nhìn liền biết công việc nhà là sở trường của cô ấy. Nhược Thanh và Giai Tuệ bắt đầu nhặt rau. Hinh Vũ thấy tôm đang ngâm trong chậu, thì muốn rửa chúng.

Thu Hồng thấy vậy, nói với cô: “Không nên rửa trước. Nên ngâm một chút.”

“Hả? Vì sao?” Hinh Vũ cảm thấy khó hiểu.

“Muốn cho chúng nhả nước. Nếu không dưới bụng nó sẽ rất bẩn, dù cậu rửa chúng như thế nào cũng không sạch.” Thu Hồng trả lời rõ ràng.

Hinh Vũ “Ah” một tiếng, ngại ngùng dừng tay lại. Cảm giác sau lưng dường như có một đôi mắt đang nhìn cô. Quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Phi đang chống gậy đứng trước cửa. Không biết anh mới đến hay là đã đứng đấy lâu rồi. Mặt Hinh Vũ đỏ lên, tâm tình tốt mất đi gần một nửa.

Thu Hồng thật sự rất giỏi. Tay chân rất nhanh nhẹn. Khi làm cá, lấy sống dao cạo cạo vẩy cá, sau đó mổ bụng, móc quai hàm… Khi cắt thịt, động tác rất nhanh. Cắt thịt ra, mỏng ra mỏng, miếng ra miếng… Khi chặt gà, nâng tay chặt xuống, dứt khoát nhanh gọn.

Hinh Vũ chưa từng thấy qua nữ sinh nào có thể làm giỏi như vậy, đáy lòng vô cùng khâm phục.

Chuyện cầm dao, cô chưa bao giờ làm. Hôm nay vốn định đến phòng bếp thử xem. Bây giờ nhìn thấy kỹ thuật cầm dao của Thu Hồng, thì không muốn nữa. Cá và gà không biết bắt tay vào làm từ đâu, đoán chừng cô thái thịt cùng bắt sâu như nhau, tốn nhiều thời gian không nói, mà còn nhất định cắt miếng dài miếng ngắn không đồng nhất, lớn nhỏ không đồng đều, tóm lại sẽ vô cùng khó coi.

Không giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên nhìn. Vừa hâm mộ Thu Hồng, vừa xấu hổ cho mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »