Chương 90

Ngược lại người thoải mái nhất là anh hai. Hình như anh đã hoàn toàn hồi phục, ít nhất thần sắc vẻ mặt như bình thường. Hinh Vũ không biết ban đêm anh có còn nghe những bài hát đau thương đó hay không. Vì một lần nữa anh dọn ra ngoài ở rồi.

Ngoài ra, ở nhà còn xảy ra một việc. Tháng mười năm ngoái, sau khi chị Nhiên Nhiên đi Mỹ một tháng, anh hai đột nhiên muốn chuyển nghề, thái độ rất kiên quyết, nói rằng tự mình muốn mở công ty.

Trong nhà vì chuyện này mà ầm ĩ đến long trời lở đất. Bố tức giận còn đánh anh hai. Bố đã không đánh anh rất lâu rồi. Thế nhưng mà anh hai thà chết chứ không chịu khuất phục. Bố tức giận đến mức suýt nữa lấy súng bắn chết anh.

Sau đó mẹ gọi điện thoại nói cho Hinh Vũ nghe, Hinh Vũ bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch. Khi đó, anh hai và anh Tiểu Minh đã cùng nhau mở công ty. Anh hai, anh Tiểu Minh và anh Thạch Đầu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là anh em thân thiết. Anh Thạch Đầu ở thành phố Vũ Hán, hiện giờ là bí thư chính phủ thành phố.

Hinh Vũ ngạc nhiên hỏi, “Về sau bố đồng ý như thế nào?”

Mẹ thở dài, “Ba người các con, đều di truyền tính cứng đầu từ ông ấy. Muốn trách, chỉ có thể trách ông ấy.”

Hinh Vũ im lặng không nói gì. Anh cả, anh hai và cô, có tính cách khác nhau, nhưng đều rất cứng đầu, đã nhận định chuyện gì rồi sẽ không thay đổi. Mẹ luôn nói, bọn họ di truyền tính cách ấy từ bố. Có lẽ vậy.

“Thực ra, bố con cũng biết, Tiểu Vân là vì Nhiên Nhiên đi, nên bị đả kích lớn. Nếu như không phải lo lắng cho anh con, sợ anh con xảy ra chuyện gì, bố con làm sao có thể nhắm một mắt mở một mắt?”

Thì ra là như vậy.

Những năm sau, một mình Hinh Vũ theo bố mẹ đến nhà các lãnh đạo thành phố chúc tết. Anh hai nói công ty bề bộn nhiều việc, nên không đi cùng.

Cả kỳ nghỉ đông, Hinh Vũ chỉ gặp anh hai có mấy lần. Mỗi lần anh về đều đi vội vàng, nhưng người rất có tinh thần. Khi có thời gian rảnh, anh sẽ nói một chút về việc quản lý kinh doanh và một số dự án của công ty với Hinh Vũ. Hinh Vũ chăm chú lắng nghe. Cô nhìn ra được, tất cả tinh thần và tâm sức anh hai đều đặt vào công ty. Khiến cô không thể không nghĩ rằng, có công việc làm thật sự rất tốt, không biết đã cứu bao nhiêu mạng người.

Cô không nhắc đến chị Nhiên Nhiên trước mặt anh hai. Cô mong muốn anh hai sớm quên đi. Chắc là, sẽ sớm quên thôi.

Trong lễ mừng năm mới, bố được tặng một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu trắng. Nhìn nó rất mềm mại và ấm áp. Câu chuyện xưa về nó tràn đầy hơi hướm huyền thoại.

Trên cao nguyên Elbrus có một loài dê rừng, tên là Albany. Lông tơ trên cổ nó vô cùng mềm mại, gọi là Afani. Afani so với len Cashmere* còn mềm mại và giữ ấm hơn. Bởi vì chỉ có một vòng lông tơ trên cổ mới có thể sử dụng, lấy lông tơ hai trăm con dê rừng Albany mới có thể làm thành một cái khăn quàng cổ. Bởi vậy giá của Afani có thể so sánh với vàng. Cũng có lẽ là vì dê rừng sắp tuyệt chủng, cho nên Afani dù nhiều tiền cũng không mua được. Cho dù có là vương công quý tộc hay là ngôi sao nổi tiếng, cũng phải có người giới thiệu, mới có thể xếp trong hàng ngũ chờ đợi. Toàn thế giới chỉ có một số ít người biết về Afani, nhưng hàng ngũ chờ đợi đã lên đến mấy năm sau.

*Len Cashmere: Loại len này được lấy từ lớp lông tơ của dê Kashmir (hay còn được gọi là Cashmere) trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách được lớp lông này thì người ta phải hoàn toàn làm thủ công bằng tay. Một sợi xơ Cashmere có khả năng cách nhiệt gấp 8 lần so với len thường, giúp nó giữ ấm vào mùa đông. Đây còn là một loại len siêu nhẹ. Len Cashmere có giá thành đắt nhất trong các loại len.

Hinh Vũ không thể tin được, thì ra khăn quàng cổ trên tay cô quý giá như vậy, hơn nữa gần như không ai hiểu biết về nó.

“Bố, con rất thích.” Hinh Vũ vuốt nhẹ trên mặt khăn quàng cổ, thật sự rất nhẹ, rất mềm, rất ấm.

“Thích thì tặng cho con.” Bố vẫy vẫy tay.

Mẹ vừa định lên tiếng ngăn cản, bố đã khoát khoát tay. Quảng Châu ấm áp như vậy, đâu dùng được? Quan trọng hơn là, hiếm khi Tiểu Vũ mở miệng đòi hỏi một lần.

Ngày đó Hinh Vũ giở trò cũ, gọi điện cho Mạnh Phi.

Nghe được giọng nói của anh, tim lập tức cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp, dường như trong lòng đang được bao bọc khăn quàng cổ Afani.

Hai người thăm hỏi chúc mừng năm mới với nhau. Ăn tết như thế nào? Rất tốt. Sau đó, Hinh Vũ nhờ anh giúp mua hai quyển sách. Ở Quảng Châu không mua được.

Cúp điện thoại. Qua hồi lâu, tim mới lắng lại. Nghĩ lại, cảm thấy mình hơi có lỗi với nhà sách Quảng Châu, luôn làm tổn hại danh tiếng của nó.

Dì Trần để ý thấy, kỳ nghỉ đông này, tam thiếu gia không ra khỏi nhà. Cho đến ngày đó, nhận được một cuộc điện thoại. Qua hồi lâu vẫn cười không ngậm được miệng. Sau đó, mang chân giả, cầm gậy chống, ngồi lên xe để chú Vương chở ra ngoài.