Chương 9

Gió xuân tuy đẹp cũng kém người cười. Cuối cùng hôm nay Mạnh Phi đã hiểu rõ những lời này.

Trên thực tế, loại cảm giác này không chỉ có hai người bọn họ. Nếu như dáng tươi cười có thể say lòng người, trong phòng học giờ phút này ngã xuống một loạt. Nếu như tim đập có thể nghe được, trong phòng học giờ phút này tiếng vang một vùng.

Một giây sau, mọi người tỉnh táo lại, "Haha, chúng ta thắng!" Cùng "Ai, thật đáng tiếc!" Đồng thời bùng nổ.

Thượng Đông, Mạnh Phi cùng mấy người bọn họ đều tỉnh táo lại, vui vẻ ra mặt, "Sư đệ sư muội thật không tệ, mang lại vẻ vang cho khoa chúng ta."

Thượng Đông quay đầu hỏi Mạnh Phi: "Cậu nói xem, cái đề kia, cô ấy biết rõ đáp án không?"

Mạnh Phi nói thật:"Có lẽ không biết"

Thượng Đông không tin," Không thể nào? Lá gan thật quá lớn"

Mạnh Phi không nói gì nữa.Trong lòng có kinh thi và thư kinh (thơ ca và văn học), tác phong tự nhiên sáng rực rỡ. Anh cảm thấy trên người cô dường như phát ra vầng sáng, cả người đều sáng chói. Tuổi còn trẻ đã tài năng như thế, trầm ổn như thế, tác phong như thế, thật khó có được.

Khó trách cô có phong độ như vậy. Khó trách lần thứ nhất thấy cô, đã cảm thấy ánh mắt cô có cái gì đó không giống người khác. Cô không chỉ có kiến thức rộng rãi, còn có dũng khí cùng quyết đoán hơn người. Thực sự khiến trong lòng anh bội phục.

Hinh Vũ đương nhiên không biết, đêm đó dáng cô tươi cười nhẹ nhàng điềm đạm, khắc vào trong lòng của rất nhiều nam sinh, lau cũng không đi.

Đêm đó, rất nhiều phòng ngủ nam sinh nằm nói chuyện, đều nói đến cô "Chân nhân bất lộ tướng" "Bỗng nhiên nổi tiếng" . Nhưng không bàn tán nụ cười của cô. Đó là bí mật và ngọt ngào trong lòng mỗi người. Phòng 205 nhà Tây bốn tầng cũng vậy.

Nằm nói chuyện tới cuối cùng, Mạnh Phi đột nhiên nhớ tới hỏi Thượng Đông: "Nữ sinh cậu thích có tới không? Cậu quên chỉ cho tớ xem"

Trong bóng tối nghe thấy Thượng Đông trả lời: "Chính là Nhậm Hinh Vũ"

Mạnh Phi ngẩn ngơ. Là cô? Hóa ra là cô! Ánh mắt Thượng Đông thật tốt! Anh, anh đương nhiên vui cười nhìn họ thành công.

Sông Trường Giang chảy xuyên qua ba trấn Vũ Hán. Bờ bắc Trường Giang (Giang Bắc) là Hán Khẩu cùng Hán Dương, bờ nam Trường Giang (Giang Nam) có Vũ Xương. Tuy nói nam bắc Trung Quốc được sông Trường Giang phân chia, nhưng ở phía Nam Vũ Hán tuyên bố hợp nhất. Về sau Hinh Vũ ở Quảng Châu, bị nhầm là người phương Bắc, lúc đầu còn giải thích nói mình là người phương Nam, sau đó mới hiểu được người Quảng Châu, liên quan tới Quảng Châu theo phương Bắc thì cả nước nhân dân đều gọi là người phương Bắc.

Hinh Vũ sớm biết phương Nam phương Bắc không giống nhau. Tay nam chân bắc, lời nam giọng bắc. Người phương Bắc ăn mì, người phương Nam ăn cơm. Người phương Bắc ngủ giường, người phương Nam ngủ đất. Người phương Bắc cưỡi ngựa, người phương Nam ngồi thuyền. Lúc chỉ đường, người phương Bắc nói Đông Tây Nam Bắc, người phương Nam nói trước sau trái phải.

Nhớ rõ cấp 1 nghỉ hè tại Bắc Kinh hỏi đường. Cụ bà cực kỳ nhiệt tình. Con gái, con đi hướng Bắc bao nhiêu mét, tiếp tục đi hướng Đông bao nhiêu mét, cuối cùng đi hướng Nam thừa thiếu bao nhiêu mét là đến. Tìm rất dễ dàng. Vẻ mặt Hinh Vũ nghi hoặc, bà bác nói liên tục ba lượt. Cuối cùng Hinh Vũ không tiện đành dốc sức gật đầu. Con hiểu được, cảm ơn bà. Đến chỗ rẽ lại hỏi ông cụ, vẫn là như thế. Trong lòng thật sự phiền muộn: hôm nay mặt trời không có, làm sao biết bên nào đông, bên nào tây? Vì sao lại không nói trước sau phải trái?

Sinh viên đại học H đến từ trời Nam biển Bắc. Tập quán sinh hoạt của mọi người đều bất đồng nhưng ở chung vẫn hòa hợp.

Nhược Thanh là người phương Bắc chân chính. Mỗi ngày Hinh Vũ cùng cô ấy sinh hoạt chiến đấu ở một chỗ mới chính thức hiểu rõ, nam bắc không giống nhau, thực sự không giống nhau.

Lần đầu tiên tắm rửa tại đại học H, cô, Nhược Thanh, Giai Tuệ cùng Tiểu Miêu biệt danh Hà Đại Tráng ở phòng ngủ đối diện cùng đi.

Tắm được một lúc, Nhược Thanh đưa cho cô một cái khăn mặt đã vắt khô, "Trước cậu giúp tớ kì lưng. Sau tớ sẽ giúp cậu kì lưng"

Hinh Vũ thấy thắc mắc nhưng vẫn cầm lấy, dựa theo hướng dẫn của Nhược Thanh, dùng khăn mặt chà lên lưng cô ấy.

Nhược Thanh nói : "Cậu kì như vậy không được. Phải chà mạnh hơn"

Hinh Vũ không hiểu sao tắm rửa phải kỳ mạnh thế nhưng tay vẫn tăng thêm lực.

"Kỳ mạnh lên"

"Tớ đang kỳ mạnh đây"

"Dùng sức mạnh hơn"

Tiếp tục tăng thêm lực

"Mạnh hơn nữa. Đem toàn bộ sức mạnh trẻ con của cậu ra sử dụng đi"

"Tớ đã dùng hết sức rồi" Hinh Vũ sắp khóc tới nơi. Có thể ra sức mà chà xát làn da như vậy sao?

Nhược Thanh chán nản. Cô ấy loại ngay cái cách kỳ lưng này. "Để tớ giúp cậu kỳ lưng trước"

"A, không cần, không cần" Hinh Vũ sợ hãi lắc đầu.

Nhược Thanh thở dài, đi đến bên cạnh gọi Đại Tráng hỗ trợ. Lần này cô ấy tìm đúng người. Đại Tráng đến từ Thạch gia trang. Không nói hai lời, cầm lấy khăn mặt, bắt đầu kỳ cọ mạnh mẽ.