Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 89

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thân thể tàn tật không phải lỗi của anh, giống như xuất thân nghèo khó không phải lỗi của cô. Có lẽ, hai người bọn họ bị xã hội này kỳ thị, có thể bảo vệ cho nhau, quan tâm lẫn nhau?

Chiều muộn ngày hôm nay, trong đáy lòng Thu Hồng, có điều gì đó lặng lẽ biến hóa.

Ba ngày sau, Thu Hồng lại nhận được điện thoại của trưởng thôn, "Tiền đã nhận được, nhập viện ngay chờ phẫu thuật. Nhưng mà quá muộn, bà nội cháu đã mất đêm qua."

Thu Hồng ngây người, một lúc sau mới nghẹn ngào nói một câu, "Cháu sẽ về ngay."

Cô cúp máy, tìm chỗ không có người, lớn tiếng khóc. Từ trước đến giờ cứ nghĩ bà nội không thích cô, đối với cô không tốt. Hiện tại mới hiểu được, máu mủ tình thâm, mà cô đã không còn người thân nữa.

Từ nay về sau, chỉ còn mình cô cô đơn trên cõi đời này. Người thân thay thế, là Mạnh Phi.

Cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ? Cô bây giờ đã không nơi nương tựa, không nhà để về. Trong lòng Thu Hồng đau khổ vô cùng. Đây là vận mệnh của cô sao? Cô thật sự nên thuận theo ý trời, nhẫn nhục chịu đựng sao?...Hay là, Mạnh Phi, Mạnh Phi có thể giúp cô thay đổi số phận?

Cô nhớ anh từng nói qua, nếu cần trợ giúp cứ nói cho anh biết. Lúc này Thu Hồng muốn đi tìm anh, khóc lóc kể lể với anh rằng lòng cô đang khổ sở. Nhưng mà, cô không thể. Bây giờ cô không muốn anh biết cô chính là người cần sự giúp đỡ kêu gọi mọi người quyên góp tiền.

Thu Hồng đến khoa xin nghỉ, nói với bạn cùng phòng trong nhà có việc gấp. Rồi vội vàng về Tứ Xuyên chịu tang.

Rất nhanh đã đến cuối học kỳ, môn học chính phải thi, bài chuyên ngành phải nộp tranh vẽ. Một lần nữa Hinh Vũ lại sinh hoạt lộn xộn, vô tổ chức.

Mạnh Phi biết rõ cô chăm chỉ học hành, luôn luôn kiềm chế, không đi quấy rầy. Thế nhưng mà, anh rất muốn gặp cô

Đi trên hành lang vắng vẻ khoa kiến trúc, anh nhớ cô.

Đi trên con đường nhỏ về ký túc xá, anh rất nhớ cô.

Đứng bên cây sơn chi trước cửa ra vào phòng thí nghiệm Nhiệt Thái, anh nhớ cô đến muốn khóc.

Thi xong, là nghỉ đông. Tất cả mọi người đều về nhà.

Buổi chiều cuối cùng Hinh Vũ nộp tranh vẽ. Buổi tối đi Tây 4.

Sáng sớm hôm qua, trước khi rời trường học, Thượng Đông đi đến lớp chuyên ngành tạm biệt cô, "Hinh Vũ, hẹn gặp lại. Chúc em năm mới vui vẻ, nghỉ đông vui vẻ."

"Cảm ơn. Anh cũng vậy nhé."

"Đừng làm việc quá sức. Không nên liều mạng làm." Thượng Đông nhìn đôi mắt gấu mèo của cô, vô cùng đau lòng. Biết nói cũng vô ích nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra. Học kiến trúc, ai mà không biết đến một giây cuối cùng vẫn có thể thay đổi bản vẽ?

Hinh Vũ cười cười, "Được rồi, mọi người phòng anh đi hết chưa?"

"Hôm nay Văn Kiệt cũng đi, ngày mai Triết Bình và Nhược Thanh sẽ đi. Mạnh Phi nói cậu ấy có chút việc, ngày kia sẽ đi."

"À," Hinh Vũ yên tâm, "Chúc anh thuận buồm xuôi gió. Năm mới may mắn. Còn nữa, được nhiều tiền lì xì. »

Thượng Đông cười ha ha rời đi.

Chương trình học của bọn anh kết thúc sớm hơn. Sáng sớm hôm qua Mạnh Phi đã có thể đi máy bay về nhà, nhưng mà, anh không về.

Buổi tối nghe tiếng bước chân trên hành lang, tim anh bắt đầu đập mãnh liệt.

Gõ cửa. Mở cửa. Đối mặt. Mỉm cười.

"Em mới đi nộp bài vẽ." Cô đi vào trong.

Anh nhìn cô, trong lòng ngập tràn vui sướиɠ.

"Ngày mai em về Quảng Châu, đến tạm biệt anh."

"Ngày mai anh cũng đi." Đang chờ em để nói lời tạm biệt.

Hai người nói dự định của mình trong kỳ nghỉ, thảo luận một chút về mấy quyển sách. Mạnh Phi giới thiệu cho Hinh Vũ vài quyển sách hay.

Cô phải đi, thật sự anh không nỡ, liền nói : "Anh đưa em xuống dưới."

Hinh Vũ nhìn anh chống gậy, cương quyết nói :"Không cần làm phiền anh," thấy sắc mặt anh tối sầm lại, lập tức nói thêm một câu, "Nếu anh không ngại phiền phức, mặc thêm áo khoác vào. Bên ngoài trời rất lạnh."

Anh không ngại phiền phức. Mặc thêm cái áo khoác.

Hinh Vũ lặng yên chờ anh. Trong lòng cảm thấy ấm áp.

Chỉ đưa xuống dưới nhà, không biết sao hai người lại đi đến lâu. Ngay cả anh vốn là người ít nói mà đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Nói mãi, quên cả thời gian.

Đến khi Hinh Vũ bỗng nhiên nhớ tới anh không thể đứng lâu, mới nói : "Lạnh quá. Em phải đi rồi."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô trắng sáng như bạch ngọc, đôi mắt sáng long lanh như bảo thạch. Mạnh Phi đoán chừng, nếu hai tay anh không chống nạng, nhất định sẽ vươn tay sờ mặt cô. Anh cố kiềm chế nói : "Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." Hai má lúm đồng tiền của Hinh Vũ lại bắt đầu đung đưa.

Vòng vòng đi vào tim anh...

Cuối mùa hè năm ngoái, chị Nhiên Nhiên đi Mỹ. Sau này, trong nhà không còn ai nhắc đến tên chị.

Từ nhiều năm trước tới giờ, lễ mừng năm mới năm nay, là tết đầu tiên không có chị Nhiên Nhiên. Mọi người trong nhà đều tỏ ra thận trọng dè dặt và không đề cập đến. Thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cho nên năm nay có chút là lạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »