Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thu Hồng cúp máy điện thoại rồi đi thẳng đến văn phòng khoa. Không thử đến đấy, cô chẳng có cách nào khác.

Chủ nhiệm Diêu của văn phòng khoa là một người phụ nữ trắng trẻo mập mạp, đối với Thu Hồng vô cùng đồng cảm nhưng lại không giúp được gì. Ở khoa ngoại trừ học bổng và trợ cấp thì không có bất kì khoản tài chính nào có thể cho vay.

Nước mắt Thu Hồng lập tức tràn ra. Bà nội là người thân duy nhất trên đời này của cô.

Chủ nhiệm Diêu quản lý tất cả mọi việc lớn nhỏ trong khoa, bao gồm cả học bổng và trợ cấp cho vay. Gia cảnh của Thu Hồng bà biết rõ. Bố mẹ đều mất, gia đình vô cùng khó khăn. Cô ấy đã nỗ lực vươn lên, trở thành một sinh viên ưu tú.

Bà vỗ nhẹ vai Thu Hồng, "Đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề. Chúng ta sẽ tìm cách khác."

Bà trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới nói : "Để cô đi hỏi viện trưởng Chung, xem có thể phát động quyên góp tiền trong khoa hay không."

Thu Hồng vô cùng cảm động, cô ấy nói mong muốn chủ nhiệm Diêu đừng công khai tên cô.

Chủ nhiệm Diêu biết rõ cô ấy tự trọng nên đồng ý. Trong khoa trợ cấp đều đưa thẳng cho sinh viên khó khăn, luôn bảo mật danh tính không để lộ ra bên ngoài.

Sáng đi đến khoa kiến trúc, nhìn thấy không ít bạn học quyên góp tiền, nghe thấy mọi người thảo luận, phần lớn là những câu "Thật đáng thương", "Làm cho người khác đồng cảm", Thu Hồng thấy may mắn khi trên thông báo không có tên cô.Từ nhỏ đến lớn, cô đã thấy rất nhiều ánh mắt thông cảm, xem thường, ghét bỏ, khinh bỉ. Cô không muốn các bạn học ở đại học H cũng nhìn cô như vậy.

Buổi chiều đi học Thu Hồng lại nhận được điện thoại của trưởng thôn, hỏi tình hình tiền nong thế nào?

Thu Hồng nói:" Cháu sẽ đi đến khoa ngay. Buổi chiều sẽ đi chuyển tiền. Những chuyện khác cháu sẽ nhanh chóng nghĩ cách." Chủ nhiệm Diêu đã từng nói, sẽ cho cô biết tình hình quyên góp tiền mỗi ngày.

Đến khoa kiến trúc, Thu Hồng lên tầng 5, xa xa thấy Mạnh Phi từ trong khoa đi ra liền quay người đi hướng khác.

Thu Hồng đi vào văn phòng khoa, chủ nhiệm Diêu nhìn thấy tràn đầy vui vẻ nói :"Tiền đã đủ."

Thu Hồng sững sờ.

"Tiền trong thùng quyên góp có hơn 800 đồng, vừa có một bạn học quyên góp 3000 đồng."

Một người quyên góp hẳn 3000 đồng? Thu Hồng sửng sốt, số tiền đó là rất nhiều, rất nhiều. Cô ấy trợn to hai mắt, hơi lắp bắp "Gia đình cậu ấy, gia đình cậu ấy..."Có biết không? Có đồng ý không?

"Cậu ấy nói đây là tiền do chính cậu ấy kiếm được."

Thu Hồng biết Mạnh Phi không chỉ là sinh viên cực kỳ xuất sắc trong khoa kiến trúc mà còn là một sinh viên tài năng xuất chúng trong mấy chục năm gần đây. Nhất định là anh giúp người ta thiết kế để kiếm tiền.

Cô ấy trầm mặc một lúc xong đột nhiên hỏi :"Là Hà Mạnh Phi sao?"

Chủ nhiệm Diêu há miệng, rõ ràng là bị kinh ngạc.

Vậy là đúng rồi. "Anh ấy biết là em sao?"

"Cậu ấy không biết. Cậu ấy không hề hỏi là ai. Cậu ấy chỉ hỏi cần bao nhiêu tiền."

Vì người xa lạ mà anh ấy cũng có thể đưa ra một số tiền lớn như vậy. Trong lòng Thu Hồng run rẩy, thì ra trên đời vẫn còn người tốt như vậy.

"Cậu ấy hy vọng không ai biết." Chủ nhiệm Diêu nói.

Thu Hồng hiểu rõ liền gật đầu.

Thu Hồng đi đến bưu điện Dụ Gia Sơn chuyển tiền. Trên đường trở về phòng ngủ, đi ngang qua vườn Thanh Xuân. Cô ấy đi vào, đi qua cây cầu nhỏ cong cong, đến đình giữa hồ thì ngồi xuống.

Lúc này, trong vườn Thanh Xuân không có ai. Gió nhẹ thổi qua mặt hồ tạo nên gợn sóng lăn tăn. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, đẹp đẽ yên bình.

Nhìn cảnh vật trước mắt, trong lòng Thu Hồng vẫn xúc động như cũ, khó mà bình tĩnh lại.

Trên đời này, ngoại trừ Mạnh Phi thì không có ai thật lòng quan tâm cô, giúp đỡ cô. Cô từng cho rằng, anh ấy đối xử tốt với mình là vì hình dáng trẻ trung xinh đẹp của mình. Bây giờ mới biết được, anh thực sự tốt bụng, phẩm chất cao cả.

Cô vẫn luôn tán thưởng tài năng của anh, thương xót anh tàn tật, biết ơn sự quan tâm của anh. Cô luôn coi anh là bạn bè, người bạn duy nhất của cô.

Cô nhìn ra được gia cảnh anh rất tốt, cũng biết anh tài năng hơn người. Trong lúc học đại học mà có thể kiếm được nhiều tiền như thế thì tương lai cuộc sống công việc nhất định được đảm bảo. Cô thừa nhận cô suy nghĩ như vậy quá thực tế. Nhưng cô không muốn mình sống cuộc sống vất vả. Không trải qua cuộc sống đói khổ, người ta sao biết được ăn no là quan trọng thế nào.

Ngoài ra, anh dáng vẻ tuấn tú, khí chất tao nhã. Nếu anh không bị tàn tật, thì đúng là mười phân vẹn mười. Nhưng nếu anh vẹn toàn như vậy, đối với cô mà nói là không thể với tới.

Thu Hồng từ nhỏ đã cô đơn, hiện tại muốn tìm cảm giác an toàn hơn lúc nào hết. Mạnh Phi tuy tàn tật, nhưng lại cho cô cảm giác an toàn. Anh đối với cô thực sự rất tốt. Không giống như trưởng thôn, chủ nhiệm lớp cấp 3 và nhiều người khác, đều có ý đồ với cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »